NGÀY XUÂN OANH HÓT


Một đám lính Yết vây quanh họ, miệng nói nháo nhào, quấy vào cùng tiếng vó ngựa, nghe mà không hiểu đang nói cái gì.
Phức Chi nhìn họ, tim bỗng nhảy thót lên.

Giấu mặt dưới lớp mạc ly*, tay nắm lấy cổ áo.

Lại trông bốn phía, mọi người bị chúng vây ở giữa, song cũng bình tĩnh lại rất nhanh, đứng tại chỗ cũ bất động.
*Loại mũ có màn che trước mặt
“Người Trung Nguyên?” Một khẩu âm cứng rắn vang lên, mọi người trông lại, chỉ thấy trong đám lính Yết có một người thân hình khoẻ mạnh, trông tư thế, dường như là kẻ dẫn đầu.
Ôn Hủ xoay mắt, vội xuống từ lạc đà, đi ra phía trước, vái chào người kia, cung kính nói: “Tiểu nhân là Ôn Hủ, hành thương lâu năm tại Hòa Điền.

Lần này trở lại cố hương kết hôn, đi ngang qua quý địa, xin chư vị quan tướng dàn xếp một hai.”
Người kia nghe thế, giục ngựa tiến lên, nhìn kỹ y thử.
“Kết hôn à?” Gã hỏi: “Trở lại Trung Nguyên lúc nào?”
Ôn Hủ vẫn cung kính cúi đầu, đáp: “Một tháng trước.”
Người kia không nói tiếp, lại nhìn kỹ bọn Dư Khánh, hỏi: “Bọn chúng, là người phương nào?”
Ôn Hủ nói: “Bọn họ đều là gia phó tiểu nhân mua ở Trung Nguyên.” Đoạn, y thấp giọng nói: “Tiểu nhân làm giàu ở tái ngoại, hàng xóm láng giềng đều biết, cũng không thể keo kiệt quá ạ.”
Tên kia “Hừ” một tiếng, chỉ chỉ một bao vật phẩm trên lưng lạc đà: “Đã sợ bủn xỉn, sao chỉ có những thứ này?”
Ôn Hủ cười làm lành: “Quan tướng, đó là đồ cưới của nội nhân.

Nhạc phụ gia đạo sa sút, của cải không có mấy, chỉ có mấy thớt vải lụa này làm của hồi môn.”
* Cach đàn ông tự gọi vợ mình
Tên kia không nói gì.

Chỉ nghe tiếng vó ngựa chậm rãi đạp lên mặt đất, Ôn Hủ ngước mắt, thấy gã đã đi về phía Phức Chi.
“Ngươi nói, đây là vợ của ngươi à?”
“Đúng ạ.” Ôn Hủ nói, tim lại hơi bị nhấc lên.
Phức Chi cúi đầu, cách lớp mạc ly lụa mỏng, một bàn chân giẫm lên bàn đạp xuất hiện ở trước mắt.
Đột nhiên, một cái tay đưa qua, kéo mạc ly của nàng, dùng sức nâng cằm nàng lên.
Phức Chi mở to hai mắt, nàng nhìn thấy một gương mặt đầy mặt râu quai nón, hai con mắt nhỏ đánh giá nàng, tràn đầy kinh diễm.
Tên kia dò xét nàng trên dưới, một lát sau, cười quay đầu, dùng tiếng Yết nói thứ gì đó với đồng bạn.

Đám người Yết kia cười vang một trận, lia ánh mắt rõ ràng hèn mọn với Phức Chi.
Phức Chi cố nén cơn tức, mắt không nhìn bọn chúng, không ngừng nói với mình phải nhẫn nại, một tay nắm chặt trong tay áo.
Bỗng nhiên, cằm buông lỏng, người Yết kia buông nàng ra, than một tiếng bằng tiếng Yết.
Đám lính Yết gào thét, dùng đao xua đuổi đám người đi thẳng về phía trước.
“Bọn hắn muốn áp chúng ta vào thành, không sao.” Ôn Hủ nhanh chóng ngồi trở lại trên lưng lạc đà, hai mắt nhìn bốn phía, thấp giọng trấn an nói với Phức Chi.
Phức Chi gật đầu, không nói gì, chỉ cảm thấy tim còn thình thịch, mình mẩy đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Thành Để Lư xuất hiện trước mặt mọi người, bóng đêm đã nhuộm chân trời đến đen đặc, trên tường thành đất đá có đuốc cháy loá mắt, phản chiếu núi Để Lư nguy hiểm không lường được.
Cửa thành mở rộng, Phức Chi quét mắt quanh quất, chỉ thấy hai bên đứng đầy lính Yết, ánh mắt tham lam đánh giá đoàn đội.
Đám Ôn Hủ và Dư Khánh đều bất động thanh sắc, yên lặng cùng đi theo, lại dùng hai mắt quan sát tình hình cửa thành.
Sau đó, chỉ nghe “ầm” một tiếng, cửa thành đóng lại, đội ngũ ngừng lại.
Đầu lĩnh người Yết đi tới, nói với Ôn Hủ: “Các ngươi, tiếp tục đi phía trước.” Lại chỉ vào Phức Chi: “Cô ta, ở lại với chúng ta.”
Ôn Hủ giật mình, nhìn Phức Chi một cái, mặt hoảng loạn: “Không đươc ạ! Quan tướng ơi không thể ạ!” y bước lên trước, chắp tay với người Yết kia, liên tục cầu khẩn: “Tiểu nhân và nội nhân thuở nhỏ đã đính hôn, giờ lại ngàn dặm cưới về, mong rằng quan tướng thương hại, bỏ quá cho vợ chồng tiểu nhân!”
Đầu lĩnh Người Yết giận dữ, nâng tay lên quất roi về y: “Cút đi!”
Ôn Hủ quay đầu, lại tránh không kịp, trên vai đau xót, Dư Khánh mau tay kéo y ra.
Chỉ nghe tên đầu lĩnh người Yết hét lớn một tiếng, binh sĩ người Yết bên cạnh cầm đao tiến lên, buộc họ đi lên phía trước.
“Thả ta ra!” Một tiếng kêu to vẳng đến, Ôn Hủ ngẩng đầu, Phức Chi bị tên người Yết kia khiêng lên trên vai, ra sức giãy dụa.
Đám người Yết chung quanh cười cợt một tràng, có người huýt sáo.
Đám người kinh hãi, Dư Khánh đang toan tiến lên, cánh tay lại bị Ôn Hủ bắt lấy.

Anh ta quay đầu, Ôn Hủ nhìn chằm chằm bên kia, mặt căng thẳng thật chặt, lại trông trầm tĩnh, giọng trầm thấp bật ra từ môi mỏng: “Chớ vọng động.”
Dư Khánh chỉ cảm thấy lưng có ý lạnh bò lên, lại nhìn về phía Phức Chi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phức Chi bị tên người Yết kia đưa vào trong ngõ tắt xa xa.
Mặt trăng dần dần lộ ra từ trong mây, khuyết thành loan đao, cùng thành Để Lư chiếu rọi nhau.
Trong rừng Hồ Dương ngoài thành yên tĩnh, một con cú đứng trên chạc cây, “quàng quạc” kêu to.

Bỗng nhiên, trong rừng cây không xa truyền đến một tràng tiếng xột xoạt tiếng ma sát, cú dừng lại, mở to con mắt tròn trịa nhìn chăm chăm bên kia.

Tiếng càng ngày càng gần, đột nhiên, một tiếng thét réo, cú bỗng giương hai cánh bay nhào khỏi chạc cây.
Lá rụng trên đất bị chân đạp, phát ra tiếng nứt giòn sàn sạt.

Vài trăm người đi xuyên qua cây cối, cấp tốc đi đến thành Để Lư, ánh trăng chiếu trên bì giáp quân sĩ, trông ảm đạm.
Bỗng nhiên, phía trước vẳng đến vài tiếng chim sơn ca hót vang, mọi người lập tức ngừng bước, giấu mình sau cây.
Cố Quân nấp mình sau một lùm cây thấp, nhìn xuyên qua đám cây cối không quá um tùm, trong ánh lửa cháy, cửa thành Để Lư đã có thể thấy được xa xa.
Tào Nhượng khom lưng đi đến bên cạnh Cố Quân, cẩn thận nhìn về phía cửa thành.

Một lát sau, gã gỡ hàm mai trong miệng, hơi nghi hoặc, nói khẽ: “Sao lại bình tĩnh như vậy?”
*Hàm mai: thời xưa khi hành quân bí mật, binh sĩ phải ngậm trong miệng mỗi người một chiếc đũa để khỏi nói, lộ bí mật
Mặt Cố Quân biến mất trong bóng đêm, chỉ có đường nét như tượng tạc là thấy mơ hồ.
“Giờ Tý truyền tin, giờ Hợi hôm nay.” Hắn nói ngắn gọn.
Tào Nhượng gật đầu, trong bụng vẫn suy nghĩ, thấy bên mặt Cố Quân không nhúc nhích, nhưng không có cất tiếng.
Cố Quân lẳng lặng nhìn ánh lửa trên cửa thành, trấn định như thường.
*
“Đinh” một tiếng, mình mẩy Phức Chi ăn đau, cứ như bị ném trên ván gỗ được phủ tấm đệm mỏng.
Nàng vội vươn tay thăm dò trong tay áo, sờ được gói thuốc vẫn còn đây.


Vừa thoáng thở phào, đột nhiên, một bàn tay thô ráp đột nhiên nắm cằm của nàng, ép nàng ngẩng đầu lên.
Ánh lửa u ám, mặt tên đầu lĩnh người Yết xuất hiện trước mắt, nhìn nàng, ánh mắt chạy trên hai má và trên thân của nàng, bên môi là nụ cười bỉ ổi.
Phức Chi vừa thẹn vừa giận, giãy mình quẫy đầu, tên người Yết lại càng thêm dùng sức.
“Đàn bà Trung Nguyên… Hừ!”
Người Yết đắc ý nhe răng cười, đột ngột đặt nàng dưới thân.
*
“Cứng đấy.

Bọn Yết hèn hạ!” Một người đá đá cái cán trước mặt, thấp giọng mắng.
Giọng quanh quẩn bốn vách tường, lạnh như băng.
Ôn Hủ nhìn thử bốn phía, nhờ ánh trăng, chỉ có thể ước chừng phân biệt đây là một lao ngục làm từ sơn động.

Không rộng rãi gì, mọi người nhét chung một chỗ, càng thêm chật chội, trên mặt đất bốc ra mùi hôi thối.
“Đám Yết không cướp được gì, chắc là muốn buộc chúng ta đi bán làm nô lệ.” y thở dài, vừa nói đùa vừa nói thật nói.
Không ai phụ họa.
“Khi nào thì động thủ?” Chốc lát sau, Dư Khánh hỏi.
Ôn Hủ trầm ngâm, nói: “Đợi thêm một khắc*.”
* 1 khắc = 15 phút
“Một khắc?” Dư Khánh biến sắc, lại kìm nén không đặng: “Diêu Biển Thước phải làm sao bây giờ?
Ôn Hủ liếc anh ta một cái, dựa vào cán ngồi xuống, nhắm mắt chậm rãi nói: “Giờ anh ra ngoài có thể cứu được cô ấy à?”
Dư Khánh nhìn y chằm chằm, không trả lời.
“Đừng quên các người tới đây làm gì.” Ôn Hủ mở mắt ra, lạnh lùng nói.
Mọi người đều không nói nữa, nơi xa truyền đến tiếng trống Yết mơ hồ, thành khẩn, cứ như có thể đánh đến tim người ta.
Sau một lát, đột nhiên, cửa hang truyền đến một tiếng mở “Loảng xoảng”.
Ôn Hủ thấy quái lạ, thoáng trao đổi ánh mắt cùng đám người, đứng lên từ dưới đất.
Chỉ nhác cửa nhà lao mở ra, hai người tiến đến, lại hai tên lính Yết mới giải bọn họ đến thạch lao.

Trong tay chúng cầm bó đuốc, đi tới, nhìn đám người qua thanh cán.
Ôn Hủ thấy mắt chúng dò xét trên thân mọi người, đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc, sau đó, phát hiện chúng nhìn chằm chằm trên thân mình, miệng thầm thầm thì thì, lòng đột nhiên hiểu được.
Chủ ý vừa chuyển, mặt y thoáng ý cười, tiến lên nịnh nọt thở dài với chúng: “Hai vị tướng quan, tiểu nhân và lũ tôi tớ đều đói rồi, không biết có gì đỡ đói chăng?” đoạn, y làm một động tác ăn.
Hai người dừng lại, nhìn y.
Thấy chúng như có vẻ hiểu, ý cười của Ôn Hủ càng sâu, đưa tay cởi áo khoác trên mình xuống, nói: ” Áo khoác này chính là từ Thân Độc* đấy ạ, chất liệu quý giá, tiểu nhân nguyện dùng cái áo này để trao đổi.” đoạn, đưa qua từ một thanh cán.
*Nguyên văn [身毒], “Thân Độc” là cách gọi khu vực văn minh Ấn Độ từ thời Tiên Tần đến Tùy Đường.

Phạm vi chủ yếu chỉ lưu vực Sông Ấn.

Bạn tra hẳn 身毒 thì Google sẽ dẫn đến kết quả đến Ấn Độ luôn.

Hai tên lính Yết cầm nó trong tay, cẩn thận ngắm, châu đầu ghé tai như bình luận.
Ôn Hủ cười nhẹ nhàng, liếc Dư Khánh một cái.
Dư Khánh hiểu ý, tay lén mò về chỗ ống quần.
Một tên lính Yết muốn lôi cái áo ra từ giữa thanh cán.

Ôn Hủ vội ngăn cản, vỗ vỗ khoảng cách giữa hai thanh cán, bối rối cười thảo tính nói: “Quan tướng, cái áo này quý lắm, cái thanh cán…” Hai người đối mặt, một lát sau, một tên lấy chìa khoá ra, mở xích sắt trên cửa khám.
Hai tay Ôn Hủ dâng áo khoác, yên lặng đứng ở cổng.
Cửa khám bị kéo ra, tay lính Yết đi đến trước người Ôn Hủ, nhìn y, cầm áo khoác.

Đang cúi mắt xuống toan nhìn, đột nhiên, cơ thể chấn động.

Gã trừng to mắt, trên ngực, có một cái chuôi đao lộ thẳng tắp bên ngoài.
Tên lính Yết ở cửa khám thấy tình thế không ổn, biến sắc, quay người bèn chạy.

Lại bị Dư Khánh sớm chuẩn bị nhào tới, dùng một đao cắt đứt yết hầu gã.
Chuyện được giải quyết thuận lợi ngoài dự kiến.
Ôn Hủ nhìn hai cái xác trên đất, lau lau mồ hôi trên trán, thở dài một hơi.
“Giờ chúng ta sẽ ra ngoài!” Dư Khánh hưng phấn nói.
“Cứ thong thả.” Ôn Hủ lại nói, y chỉ chỉ hai tên lính Yết kia: “Đổi trang phục hai người này, rồi đi ra giúp những người còn lại.”
Dư Khánh sững sờ.
“Cần gì phải thế?” Bên cạnh có một người không hiểu nói: “Chúng ta mặc quần áo thế này, thêm tí che giấu là có thể giả dạng làm người Để Lư.”
Ôn Hủ nhìn anh ta, cười lạnh: “Lúc các anh đến, có phát hiện nhà cửa trong thành đều không có đèn không?”
Người kia thấy quái lạ, nghĩ ngẫm, lắc đầu.
“Thế chẳng phải đúng à.” Ôn Hủ ngồi xổm người xuống, cởi quần áo tên lính Yết, nhạt giọng nói: “Người Để Lư đã bị giết sạch, sao làm người Để Lư được.”
Mọi người nhìn nhau, nhất thời an tĩnh.
Một lát sau, mấy người nhớn nhác tiến lên, hỗ trợ cởi áo ngoài tên lính Yết.
*
Đầu Phức Chi đội mũ người Yết, đi trên đường phố quạnh quẽ.
Quần áo tên người Yết có mùi mồ hôi, nàng cố gắng làm ngơ, không ngửi.
Cứ đi vậy, chỉ thấy chung quanh không có một ai, thi thoảng thấy một hai tên lính Yết, nàng đều giả vờ như toan vào ngõ hẻm bên cạnh, nghiêng người tránh thoát.
Một dự cảm bất tường chạy lồng lên não, càng thêm mãnh liệt.
Nhớ năm đó nàng theo thúc phụ đến đây, trong đêm khuya đã từng cùng chú ra ngoài đổi rượu, khi đó trong thành Để Lư sao lại âm u đầy tử khí thế này được? Trong lòng nghĩ ngẫm, nàng không khỏi tăng bước chân, dọc theo đường đi lê trên núi.

Nếu thúc phụ tới thành Để Lư, nhất định có thể tìm được vài vết tích ở chỗ đó.
Khi ngang qua một căn nhà to lớn, Phức Chi nghe thất tiết tấu trống Yết dày đặc, có cả tiếng nam nữ trêu chọc ồn ào.

Nàng ngẩng đầu trông lại, đó là phòng ở thành chủ, trên vách cửa sổ làm từ đá, chiếu đến bóng người hơi loạn.

Phức Chi chợt nhớ bộ dáng tên người Yết vừa rồi kia, trong lòng buồn nôn, cũng muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Đi chẳng được mấy bước, đột nhiên, nàng nhìn thấy phía trước có một đội lính Yết đi tới.

Tim thoáng treo ngược, nàng vội im lặng đi vào một cái hẻm nhỏ bên cạnh.
Không ngờ, vừa tới cửa ngõ, cổ nàng liền bị ai đó ghìm chặt, miệng mũi bị một cái tay che lại.

Phức Chi kinh hãi, dùng sức giãy dụa, sau đó, mũ Yết rơi trên mặt đất.
“A? Đây không phải Diêu Biển Thước sao!” Chỉ nghe một tiếng kêu trầm thấp sợ hãi truyền đến, bàn tay trên cổ và miệng mũi nàng lập tức buông ra.
Phức Chi vỗ cổ, vừa há miệng thở gấp, vừa quay đầu.
Trước mặt xuất hiện một gương mặt quen thuộc, nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sự bất ngờ khó tin: “Diêu Biển Thước!”
“Dư Khánh.” Phức Chi thở phì phò, sau khi ổn định tâm thần, mỉm cười nói.
Đang nói chuyện, phía sau bọn họ đột nhiên có một người, vội vàng thấp giọng khiển trách: “Chuyện gì mà dông dài…” Lời còn chưa dứt, y nhìn thấy Phức Chi, sửng sốt.
Phức Chi trông, người kia là Ôn Hủ, giống họ, trên người cũng mặc trang phục người Yết.
“Là Diêu Biển Thước.” Dư Khánh vui vẻ nói với Ôn Hủ, không đợi y mở miệng, lại chuyển sang Phức Chi, vội vàng kiểm tra nàng, lại tràn đầy áy náy: “Biển Thước… Biển Thước mới…”
Phức Chi mỉm cười lắc đầu, vừa toan nói, lại nghe Ôn Hủ nói: “Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi nơi khác.”
Hai người đều gật đầu, theo Ôn Hủ đi vào ngõ hẻm.
Bốn phía lẳng lặng, chỉ có thể mượn ánh trăng trên đỉnh đầu để thoáng thấy rõ con đường.

Tiếng bước chân của ba người càng rõ ràng.
“Mọi người đều an bài thỏa rồi à?” Đi đến một cái ngã ba, Ôn Hủ chậm bước chân, thấp giọng hỏi.
“Đúng.” Dư Khánh nói.
Ôn Hủ gật đầu, nhìn đỉnh đầu: “Giờ Tý sắp tới, chúng ta tới cửa thành ngay.”
Dư Khánh chuyển sang Phức Chi: “Trong thành nguy hiểm, Biển Thước mau tìm một nhà dân để trú chân.”
Phức Chi nhìn con đường trước mặt, chính là con đường chính từ dưới thành lên núi.

Nàng nói: “Các anh cứ đi, ta còn phải đi nơi khác.”
Dư Khánh kinh ngạc, muốn hỏi nàng muốn đi đâu, đột nhiên, nghe thấy một tràng tiếng vó ngựa vang dội.
Sắc mặt ba người run lên, lập tức im lặng, giấu mình vào ngõ.
Tiếng vó ngựa từ xa mà đến gần, sau đó, một tên lính Yết tay cầm bó đuốc xuất hiện ở đầu đường, lại chạy thẳng tắp vào ngõ hẻm.
Ánh lửa soi rõ ba người Ôn Hủ, tên lính Yết ghìm chặt dây cương, dừng lại trước mặt họ, dùng tiếng Yết nói với họ một tràng.
Ba người đều không động đậy.
Tên lính Yết nhìn họ, tựa cảm thấy kỳ quái, lại nói một lần.
Gió đêm mang hàn ý thổi tới, Phức Chi chỉ cảm thấy tim treo ngược.
“Ô!” Lúc này, Dư Khánh nở nụ cười, đáp một tiếng đi ra trước.
Tên người Yết trên ngựa nhìn anh ta, sắc mặt hơi nghi hoặc, dò xét trên dưới, đưa bó đuốc gần chiếu mặt anh ta.
Dư Khánh cười nhẹ nhàng nhìn gã tới, đột nhiên, bắt được tay của gã, bỗng lôi gã xuống ngựa.

Tên Yết kinh hô một tiếng, khoảnh khắc rơi xuống đất, hàn quang lướt qua, gã đã bị một đao của Ôn Hủ cắt đứt yết hầu.
Bó đuốc quẳng xuống đất, đã tắt.

Ba người nhìn nhau, đương thở phào, chợt, lại nghe được càng nhiều tiếng vó ngựa truyền đến.

Họ vội nhìn lại, đầu kia phố, ánh lửa chiếu một đội nhân mã đang chạy về phía này.
Ba người mở to hai mắt.
Trong lòng Ôn Hủ hô to không ổn, những người này nhất định là bị tiếng réo của tên người Yết vừa rồi dẫn tới, đang quay đầu muốn bảo họ mau đi đường cũ rút về, đột nhiên lại thấy Phức Chi cưỡi trên lưng ngựa.
“Diêu Biển Thước!” Dư Khánh kinh hãi nhìn nàng.
“Đi mau!” Phức Chi quát khẽ, dứt lời, cao giọng quát, đánh ngựa chạy lên trên núi.
Dư Khánh đương cuống, lại bị Ôn Hủ kéo cánh tay: “Đi!”
Anh ta không nghĩ được gì nhiều, theo y trốn vào ngõ hẻm đằng sau, chạy vào bên trong đoạn quay đầu, chỉ thấy cửa ngõ có một áng lửa ồn ào lướt qua, một lát sau, dần dần biến mất trong hàn khí lạnh lẽo..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi