NGÀY XUÂN OANH HÓT


Ánh mắt hai người lập tức đối diện, Phức Chi nhìn Cố Quân, như chào hỏi, khóe môi khẽ cong lên.
“Phủ Thần đến rồi à.” Trên sập, Cố Tiển chậm giọng cười nói.
Cố Quân dời mắt, nghiêm mặt tiến đến, thi lễ với Cố Tiển: “Chú.” Xong rồi, lại làm lễ với Giả thị.
Cố Tiển mỉm cười, bảo hắn qua một bên ngồi xuống, giới thiệu với Diêu Kiền: “Đây là con trai gia huynh, tên Quân, chữ là Phủ Thần.” Dứt lời, chuyển sang Cố Quân, cười nói: “Diêu tiến sĩ mới lai kinh, năm ngoái chú ốm đau, nhờ có tiến sĩ tặng bảo dược cho đấy.”
Cố Quân gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị, đoan chính rạp người làm lễ với Diêu Kiền: “Đại ân của Tiến sĩ, Quân cảm kích trong lòng.”
“Lòng của kẻ hèn mọn này thôi, quân* nói quá rồi.” Diêu Kiền tao nhã vái chào.
*Quân này là [君] trong “Quân tử”, phát âm là /jūn/; còn Quân trong tên Cố Quân là [昀], phát âm là /yún/
Tạ xong, Cố Tiển lại trỏ Phức Chi, mỉm cười nói: “Đây là Phức Chi cháu gái của Diêu tiến sĩ, cha con bé cũng là bạn quen biết cũ của chú.”
Cố Quân ngước mắt, ánh mắt Phức Chi đang trông tới.

Nụ cười thản nhiên rạng trên môi, Cố Quân thi lễ với nàng: “Chào Nữ quân.”
Phức Chi cũng mỉm cười, trả lễ trên ghế: “Chào công tử.”
Giả thị nhìn Phức Chi, lại nhìn hai người Diêu Kiền và Cố Quân, dịu dàng hỏi: “Thiếu Kính quân và Phủ Thần đều trong triều, có từng gặp chưa?”
Diêu Kiền mỉm cười, nói: “Từng có gặp mặt một lần ở hội đình Nghi Xuân rồi.”
“Ồ?” Cố Tiển hơi ngạc nhiên, nhìn Cố Quân, một lát sau, cười khẽ hai tiếng.
Tiếng nói rơi đi, lại không ai nói tiếp, bên trong phòng bỗng nhất thời yên tĩnh.

Cố Tiển đưa tay lấy cốc nước trên bàn, Giả thị tiến lên, giúp ông bưng lên trước.

Cố Quân nhìn về phía đối diện, phát hiện Diêu Kiền đang nhìn hắn chăm chú, trong ánh nến, ánh mắt bình tĩnh.
Có lẽ là uống quá nhanh, Cố Tiển đột nhiên ho, Giả thị vội buông cốc nước xuống, đưa khăn rồi lại vỗ lưng.

Cố Tiển ho khan vài tiếng, lắc đầu bảo Giả thị dừng lại, áy náy nhìn về phía Diêu Kiền: “Đường đột Thiếu Kính.”
Diêu Kiền nhìn ông, trên mặt mang một thoáng lo âu, hỏi: “Sức khỏe Mạnh Hiền đến nay chưa khỏi hẳn à?”
Cố Tiển cười khổ: “So với lúc trước đã tốt hơn rồi, chỉ ngày nào cũng vẫn ho ra đờm, thái y đến thăm qua vài lần, cũng không thấy hiệu quả quá.”
Diêu Kiền trầm ngâm, một lát sau, nói: “Cháu gái Kiền cũng thông hiểu trung y, có thể giúp Mạnh Hiền khám bệnh thử.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều quái lạ.
“Quý chất nữ ư?” Cố Tiển nhìn về phía Phức Chi.
Cố Quân cũng ngạc nhiên, mắt chuyển sang một bên, chỉ thấy trên mặt Phức Chi cũng có vẻ hơi bất ngờ.
“Mạnh Hiền yên tâm, khi còn bé Phức Chi yếu ớt, từng được đưa đến môn hạ của Trần Hiệp Trần Biển Thước nhiều năm, y thuật cũng học tập được một hai.” Chỉ nghe Diêu Kiền mỉm cười nói.
Nghe thấy danh hiệu Trần Hiệp, vợ chồng Cố Tiển càng kinh dị.
Cố Tiển nhìn Phức Chi, ánh mắt liền giật mình.

Trên mặt Giả thị hiện vẻ vui mừng, nhìn Phức Chi, nói với Cố Tiển: “Đã thế, mời Nữ quân thăm khám là vô cùng tốt đấy ạ.”
Cố Tiển vốn là được Trần Hiệp cứu, bất đắc dĩ lão một đi là không trở lại, bây giờ nghe nói Phức Chi từng được lão thân truyền, sao không thích vui ra mặt được.

Mắt Cố Tiển trầm ngâm, một lát sau, làm lễ với Diêu Kiền: “Đã thế, thì xin làm phiền Thiếu Kính và quý chất nữ.”
Diêu Kiền cười cười, Phức Chi đứng dậy rời bàn, đi ra phía trước.
Trong lòng Cố Quân cũng thả lỏng.
Lúc ấy sau khi mời được Trần Hiệp, quan hệ của Phức Chi và Trần Hiệp hắn đã đoán ra bảy tám phần, mà ngày ấy ở hội đình Nghi Xuân gặp lại Phức Chi, hắn cũng bắt đầu sinh lòng ra mặt mời nàng đến giúp chú chữa trị.

Chỉ là bây giờ Phức Chi đã là khuê các nữ tử nhà thế gia, mời nàng lại lấy danh Biển Thước gặp người ta thì không ổn.


Không ngờ hôm nay, Diêu Kiền lại chủ động mở lời, ngược lại giúp hắn giảm bớt một tâm sự.
Kể từ khi Phức Chi biết Đỗ nhược cánh trắng mà chú mình đến núi Để Lư để hái là cho Cố Tiển, đã rõ người này và chú tình cảm không tệ, nghe chú nói muốn mình khám bệnh, cũng không kinh hãi quái lạ nhiều.
Thấy nàng đến, Giả thị thoáng lui sang một bên.

Phức Chi ngồi xuống trước sập, làm lễ với Cố Tiển: “Xin Đại Tư Mã cho thăm mạch ạ.”
GIọng nàng nhu hòa, như khơi lại chút quá khứ nơi đáy lòng.

Cố Tiển nhìn nàng, mỉm cười, đưa tay trái ra.
Phức Chi thoáng kéo ống tay áo lên, ngón tay đặt trên cổ tay Cố Tiển.
Hương khói lẳng lặng, ánh nến óng ánh sáng tắt.
Cố Quân nhìn bên mặt Phức Chi, chỉ thấy thần sắc nàng chuyên chú, không khác khi ở tái ngoại chút nào.

Món tóc được tết thành búi của nàng rũ xuống bên tai, tóc đen da tuyết, dưới ánh nến làm nổi bật, tươi sáng mà nhu hòa.

Hắn chợt nhớ khi đó ở núi Để Lư, nàng vì tìm thúc phụ, mà chạy đến cái động cơ hồ tìm không thấy đường; hắn vì cứu thúc phụ, cũng một lòng kiên cường tìm nàng khắp núi.

Không ngờ, chuyện hai người sở cầu lại có mối liên hệ không thể giải thích như thế, mà thúc phụ vừa rồi nói là bạn quen biết cũ với Diêu Lăng, lại không biết là có nguồn gốc như thế nào…
“Kinh lạc Đại Tư Mã thông suốt, bệnh tổn thương đã khỏi hẳn.” Sau đó, chỉ nghe Phức Chi nói.

Mặt nàng lộ vẻ tươi cười: “Ho ra đờm chính là do Đại Tư Mã ngày nào cũng suy nghĩ lao lực, cứ thế khí huyết ứ đọng trong ngực, uống thuốc điều trị chắc cũng không sao.”
Lời này khiến trong lòng người nghe an tâm hơn một chút, thế nhưng trừ câu nói Cố Tiển “suy nghĩ lao lực” ra, còn lại thì không khác biệt với lời thái y.

Giả thị nhìn Cố Tiển, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Cố Tiển lại như không phát hiện, chỉ mỉm cười gật đầu.
Sau một lát, người hầu dâng bút mực, Phức Chi ngồi trước án viết một toa thuốc, giao cho Cố Tiển, nói: “Đại Tư Mã theo phương thuốc này, sớm tối đều uống, ít ngày nữa sẽ chuyển biến tốt đẹp.”
Lần này lời nói dù chắc chắn, nhưng ra từ miệng một cô gái đôi tám thì lại không khỏi tuỳ tiện.

Trong lòng Giả thị bán tín bán nghi, nhìn về phía Cố Tiển, đã thấy ông nhận lấy phương thuốc, thần sắc hiền lành mà nghiêm túc.
“Đa tạ Nữ Quân.” Cố Tiển ôn hòa nói với Phức Chi.
Phức Chi làm lễ, đứng dậy rời đi, trở lại trên ghế.
Chủ khách đều hoà thuận vui vẻ, lại trò chuyện một hồi, Diêu Kiền nghĩ sức Cố Tiển chưa lành, không thể quấy nhiễu quá lâu, liền cáo từ Cố Tiển.

Cố Tiển liên tục giữ lại, Diêu Kiền lại một lòng từ chối nhã nhặn, Cố Tiển đành phải thôi, khăng khăng đứng dậy đưa tiễn.
“Hai ta khó được gặp nhau, Tiển hận không thể cùng Thiếu Kính phóng ngựa đi xa, cảm nhận lại thú vui thiếu thời.” Trước cửa, Cố Tiển khẽ thở dài một cái, nói với Diêu Kiền.
Diêu Kiền cười khổ, an ủi hai câu, cũng xúc động: “Kiền cũng không còn như năm đó, nói gì đến phóng ngựa đi xa.”
Hai người đều nhớ chuyện cũ, lúc này, người ở tới bẩm báo, nói xa giá đã đầy đủ.

Diêu Kiền gật đầu, lại thi lễ cáo biệt Cố Tiển.

Cố Quân đứng sau lưng Cố Tiển, trông thấy Phức Chi đi tới, theo Diêu Kiền làm lễ với họ.


Nến cháy cùng với ánh trăng chiếu vào khuôn mặt và vạt áo váy la của nàng, bóng dáng càng thêm thon thon.

Nàng ngước mắt, ánh mắt trông qua Cố Quân, cười khẽ một tiếng, theo Diêu Kiền quay người lên xe.
Ngự giả giơ roi, bánh xe xiết trên đường đá, lộc cộc nhấp nhô, cây đuốc trong tay bộc chúng chiếu lên toa xe đen sáng ngời.

Cố Quân đứng trước cửa, một mực nhìn xe ngựa đi xa, đợi Giả thị khẽ gọi mới hồi phục lại tinh thần.

Hắn theo vợ chồng Cố Tiển trở về, đang cất bước, đột nhiên cảm nhận được trong tay đang một mực nắm chặt cái gì đó.

Hắn cúi đầu, mới thấy dưới nến cháy, miếng bạch ngọc kia lẳng lặng nằm giữa ngón tay, trạch quang oánh nhuận.
**
“Sức khỏe Đại Tư Mã bây giờ ngày càng tốt lên, lại xem mấy cái tên oắt con thứ tộc kia càn rỡ đến khi nào.” phía dưới cổ thụ cao vút như ôm trời, Tông chính Vương Dần đặt quân trắng trên tay xuống bàn cờ, lạnh lùng nói.
Trong tay Thị trung Ôn Dung cầm quân đen, nghe vậy, vẻ mặt mang theo ý cười tán đồng.

Xung quanh lại không có ai khác phụ họa, Ôn Dung về phía một bên, mới thấy Thái thường Trình Hoành đương nhai mứt, chẳng nháy mắt lấy một cái mà cứ nhìn đăm đăm phía trước.
Dưới bao tầng hòn non bộ được xây lên, hoa cỏ vờn quanh, cây xanh râm mát.

Mười mấy danh sĩ đang ngồi dự thính, phẩm rượu ngắm hoa, bàn chuyện.

Một người đang đứng trong đó trông như ngọc, dáng người thon dài, mặt mày tuấn dật tỏa sáng, miệng chậm rãi nói, giọng nghe du dương êm tai.

Mọi người đang ngồi không khỏi ngưỡng mộ, ngưng thần lắng nghe.

Trình Hoành nhìn người kia, trên khuôn mặt phù mập hiện vẻ hồng hào say mê, dường như quên chuyện bên bàn cờ này đang nghị luận.
Đồ vô dụng.

Ôn Dung liếc Trình Hoành một cái, thầm hừ lạnh.
Hôm nay, tông chính Vương Dần mời sĩ nhân quen biết trong kinh đến nhà.

Vốn là tụ hội theo thông lệ, mọi người đến, lại phát hiện Tạ Trăn cũng ở đây, đều mừng rỡ.

Tạ Trăn, vang danh thiên hạ là Minh Châu công tử, từ hội đình Nghi Xuân lần trước hắn xuất hiện, liền vang dội kinh thành.

Khuôn mặt hắn tuấn mỹ xuất chúng, phong độ nhẹ nhàng, lại thông hiểu văn phú, giỏi ăn nói, ai nghe cũng vui vẻ ngất ngưởng, nhất thời, các cuộc tụ hội lớn nhỏ của sĩ tộc trong kinh, đều lấy việc mời được người này là vinh dự.
Đối với thú tán dọc thì Ôn Dung cũng không hứng thú quá nhiều, thu ánh mắt, tiếp tục đánh cờ cùng Vương Dần.
Ba người họ là quan chức tương đối cao trong đám, từ khi đến đã đến chỗ bàn cờ bên bàn ngồi cùng nhau, mới mở miệng liền nói tới triều sự gần đây.

Tân quân lâm triều, đổi mấy vị trí thành người thân tín vốn là bình thường, nhưng cách làm của Kim thượng lại rất khác trước nay.

Vào ngôi hai, ba năm, y đã đề xướng dùng người duy hiền, đề bạt thứ tộc, không tiếc ủy thác chức vị quan trọng.

Ngay năm ngoái, chức Đình Úy một trong Cửu khanh do Trâu Bình xuất thân thứ tộc đảm nhiệm, từng gây nên một trận ồn ào trong giới sĩ tộc.

Không trùng hợp, chưa qua bao lâu, đại quân triều đình xuất chinh Tây Yết, tiếng nghị luận bèn nhất thời ép xuống.

Mà giờ mới qua chưa đầy nửa năm, Kinh Triệu doãn Ngô Kiến trên triều bị yết giả xuất thân thứ tộc là Dương Tranh công nhiên vạch tội, Hoàng đế lệnh Ngự sử đại phu Quách Hoài cùng Đình Úy thự điều tra, lời nghị luận lại khơi lên.

Đình Úy thự giờ do Trâu Bình làm chủ sự, tất không thiên vị sĩ tộc; Ngự sử đại phu Quách Hoài dù xuất thân sĩ tộc, cũng đã già, sớm đã là bề trên từ chối vạn sự rồi.

Xem thế, thái độ Hoàng đế và kết quả vụ án của Ngô Kiến đã là không thể nghi ngờ.
Đám sĩ tộc đương nhiên phẫn uất không thôi, gần đây mỗi khi tụ hội, việc này hẳn là hàng đầu.

Vương Dần cùng không ít người đều cho rằng Đại Tư Mã Cố Tiển sắp về triều, nhất định có thể cùng Thừa tướng Hà Thầm cùng chủ trì đại cục.
Song, Ôn Dung lại không cho là như vậy.

Hoàng đế khư khư cố chấp, mà nay thì đã không phải lúc tiền triều khi sĩ tộc quyền thế ngập trời nữa, tuy Đại Tư Mã liên hợp cùng thừa tướng, có thể can thiệp được bao nhiêu thì lại khó mà nói.
Ôn Dung nhìn bàn cờ, con cờ trong tay chậm chạp không rơi.
“...!Chúa công nhà tôi dặn tiểu nhân bẩm báo, tiên sinh đại tài, tương lai tất sẽ không bạc đãi.” Gã nhớ lời trong đêm hôm trước, tên sứ giả kia cung kính nói.
Bên môi Ôn Dung nở một nụ cười khẽ khàng, hai mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, đột nhiên, “cạch” đặt cờ.

“Công Đài*,” Ôn Dung ngẩng đầu, vẻ mặt ảo não, thở dài cười khổ với Vương Dần: “Dung lại thua nữa rồi.”
*Cách gọi người có chức quan lớn.
A Tứ đứng bên cạnh, nhìn Tạ Trăn biện luận đối đáp cùng kẻ nhân sĩ, ung dung không vội, giọng như châu ngọc.

Bên cạnh đầy mùi son phấn, bên trong phòng không ít kẻ sĩ đều mặt trắng hồng, mà tên thiếu niên ngày ấy lúc hội đình Nghi Xuân thoa phấn bôi son không ngờ lại đứng chung cùng mình, mắt nhìn Tạ Trăn, tràn đầy kính trọng.

A Tứ liếc cậu ta một cái, giật mình nhớ hoàn cảnh ngày ấy, có chút buồn bực.
Ngày ấy theo A tỷ rời hội đình Nghi Xuân, ngày hôm sau, Tạ Trăn liền sai người đưa khế ước của A Tứ tới.
A tỷ cầm khế ước rồi, lập tức ném vào trong lửa đem đốt, lúc ấy A Tứ vui vẻ biết bao, suýt thì ôm chị òa khóc.

Cuộc sống sau này có thể nói là thảnh thơi, lại không còn ai sai khiến A Tứ làm này làm kia, A tỷ dễ nói chuyện, Diêu tiến sĩ cũng là người hiền hoà, A Tứ cảm thấy mình lại còn tiêu dao hơn con trai nhà huyện úy nữa.
Sáng sớm hôm nay, Diêu tiến sĩ tìm người đưa một cuốn sách cho Tạ Trăn.

A Tứ dù không thích Tạ Trăn lắm, lại biết mình chịu hắn đại ân mười vạn tiền.

Thường nói có ơn tất báo, A Tứ biết rõ có mang mình đi bán thêm mười lần nữa chỉ sợ vẫn không được mười vạn tiền, suy nghĩ một hồi, bèn nghĩ cách tìm cơ hội chí ít để nói với Tạ Trăn tiếng cám ơn.

Bởi vậy, nghe được việc này, A Tứ liền xung phong nhận việc, nói mình đi đưa.

ngôn tình sủng
Giờ, cậu hối hận rồi.
Tạ Trăn nhận sách, cảm ơn, lại không thả cậu về, nói mình sắp ra ngoài, muốn cậu đi theo.
A Tứ giật mình, lập tức muốn nói mình không phải nô bộc của hắn.

Lời chưa mở miệng, lại đối diện với ánh mắt cười mà không phải cười của Tạ Trăn, chuyện mười vạn tiền lại nổi lên trong lòng.

Có ơn tất báo có ơn tất báo...!A Tứ nghĩ thế, cắn răng một cái, đồng ý.

Chuyện cứ thuận lý thành chương, thế là, A Tứ đi tới khu vườn này, lại đứng chung với thiếu niên son phấn này.
Thiếu niên kia phát hiện ánh mắt của A Tứ, xoay đầu lại, ánh mắt xoay xoay ở trên người cậu.

A Tứ thu ánh mắt, nhìn về phía nơi khác.
“Cậu...!Ngày ấy không phải đi cùng Ngu Dương hầu à?” Bỗng, tên thiếu niên mở miệng, giọng nhỏ nhẹ dịu dàng.
A Tứ ngẩn người, quay đầu, thấy thiếu niên nhìn mình, hình như chính là nói chuyện cùng mình.

A Tứ hồ nghi, gật gật đầu.
Thiếu niên nhìn cậu, lại nhìn Tạ Trăn: “Hôm nay cậu lại theo Tạ công tử đến á?”
A Tứ lại gật đầu: “Ừm.”
“Cớ gì?” Thiếu niên hỏi.
A Tứ nhíu nhíu mày, trong lòng thầm nhủ một lát, nói thực: “Tạ công tử chuộc tôi ra.”
Nghe vậy, mắt hạnh thiếu niên trợn lên, nhìn cậu, sóng mắt lưu chuyển.

A Tứ bị nhìn chằm chằm mà mình mẩy không được tự nhiên, đang muốn hỏi cậu ta nhìn cái gì.

Mới thấy thiếu niên bỗng nhiên che miệng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Sướng ghê ấy.” Ánh mắt kia, đúng là thèm muốn.
A Tứ nhìn cậu ta, đột nhiên hiểu ánh mắt này có ý gì, mặt phút chốc đỏ bừng, nguýt cậu ta một cái, đứng sang nơi khác.
Hai chữ “Luyến đồng” cũng không lạ lẫm với cậu, trước kia ở Đồ Ấp, con trai nhà ai chạy loạn, trưởng bối sẽ dọa nó: “Coi chừng bị người ta bắt đi làm luyến đồng!”
Lúc đầu, cậu không biết luyến đồng là ý gì, giống mấy đứa trẻ khác cho là bị người bắt đi làm luyến đồng chính là bị người ta bắt đi ăn thịt.

Đến khi tới kinh thành, được Vương Toản dạy vỡ lòng, cậu rốt cục mới hiểu được “Luyến đồng” rốt cuộc là cái giống gì.

Giống như Vương Toản lần đầu dẫn cậu ra ngoài, nhìn thấy một nam tử mỹ mạo yếu ớt vô cùng, Vương Toản chỉ vào một kẻ trung niên khác phục sức hoa lệ, ân cần dạy bảo A Tứ: “Kia là người trong phủ ông ta.” Giờ trông ánh mắt thiếu niên kia, lại không có gì sai biệt.
A Tứ thấy rùng mình, nghiêng đầu đi, không nhìn thiếu niên kia nữa.

Trong lòng đang hầm hừ, bỗng, cậu nghe thấy một tràng tiếng ca ngợi vang lên.

Nhìn lại, chỉ thấy Tạ Trăn đang một bên xá dài với đám người gửi tới lời cảm ơn, một bên đi ra.
“Về thôi.” Tạ Trăn thi lễ với mấy người đánh cờ cách đó không xa xong, đi tới, nói với A Tứ một tiếng, rồi đi ra con đường đi tới đây.
“Ờ.” A Tứ lập tức như được đại xá, nhanh chân đuổi theo.

Đi hai bước, cậu quay đầu nhìn, lại phát hiện cả vườn người đằng sau đều nhìn qua chỗ này, ánh mắt tràn đầy chờ mong và tiếc nuối.
Cuộc tụ hội tựa hồ còn chưa tan, người này cứ đi như vậy thôi à? Trong lòng cậu kinh ngạc.
Lại nhìn Tạ Trăn, đã thấy một bên mặt thần sắc bình yên, hình như không có chút lo lắng nào.

A Tứ tuy trong lòng hiều kỳ, nhưng cũng muốn thực sự mau mau được đi, nên nuốt lời về trong bụng.
Đến khi rốt cục ngồi trở lại xe, tâm tình A Tứ đã nhẹ nhõm không thôi.
“Tôi về chỗ A tỷ.” Cậu nói với Tạ Trăn.
Tạ Trăn nhàn nhạt đáp, sai người ở lên đường.

Chung quanh xe bày màn trướng, cũng không còn giống ngày ấy lúc trở về từ hội Nghi Xuân, người qua đường tranh nhau chú mục rầm rộ.

Tạ Trăn ngồi ngay ngắn trong xe, nhắm mắt dưỡng thần.
A Tứ không quấy rầy hắn, an tĩnh ngồi ở một bên.
Xe lao vụt về phía trước, đi một đoạn, A Tứ lại phát hiện phương hướng không phải thành tây, vội lên tiếng kêu dừng.
“Tôi muốn đến chỗ A tỷ!” Cậu trừng mắt với Tạ Trăn, nói lại.
“Chính là đi chợ phía đông tìm em ấy đó.” mắt Tạ Trăn khẽ mở ra, không nhanh không chậm nói.
A Tứ khẽ giật mình.
Chỉ thấy Tạ Trăn lại nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Hôm nay em ấy mời ta đến chợ phía đông nhìn một ốc xá, há không vừa hay à.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi