NGHE BẢO ANH MUỐN ĐÁNH EM

Nói là Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa giận dỗi nhau, nhưng đúng hơn là cậu đơn phương giận mà thôi.

+

Nguyên Phi Hòa nên làm gì thì làm cái đó, giống như hoàn toàn không chú ý đến cảm xúc bất thường này của Trần Mưu.

Vào buổi sáng, Nguyên Phi Hòa cũng thường vào bếp làm cơm sáng trước khi đi làm, còn hỏi Trần Mưu muốn ăn gì. Trần Mưu đưa lưng về phía Nguyên Phi Hòa, làm bộ không nghe thấy.

Nguyên Phi Hòa lẩm bẩm:

"Ngày hôm qua đã ăn đồ xào rồi, hôm nay trời nóng, uống cháo nhé."

Trần Mưu vẫn không nói lời nào, lúc Nguyên Phi Hòa ra ngoài, cậu mới mang khuôn mặt không cảm xúc bò dậy từ trên giường, rồi chậm rì rì mặc quần áo vào.

Trù nghệ của Nguyên Phi Hòa biểu hiện không riêng gì trên bữa chính, mà trà bánh hắn làm cũng rất tinh xảo, hương vị của cháo và bánh bao hoàn toàn có thể so sánh với những nhà hàng chuyên môn ở bên ngoài.

Trần Mưu rửa mặt xong rồi bắt đầu uống cháo, cậu nghỉ ngơi một tuần, chờ vết thương trên người đã khỏi gần hết mới đi làm lại.

Nhưng vào ngày đầu tiên đi làm trở lại, cậu đã chịu đựng sự an ủi thân thiết đến từ phía các đồng nghiệp trong văn phòng, có mấy người có quan hệ tốt còn rất tốt bụng mà tặng trái cây, sữa bò, đặt lên trên bàn của cậu. Trần Mưu vốn dĩ muốn nói không cần, kết quả là những đồng nghiệp đó còn sôi nổi vỗ vỗ vai cậu, như muốn nói cậu không cần phải gắng gượng nữa, chuyện này bọn tôi hiểu hết mà.

Trần Mưu há miệng thở dốc, vốn định giải thích nhưng không biết nên nói gì, đến cuối cùng thì cái gì cũng không nói được.

Bởi vì chuyện này mà thái đội của cậu đối với Nguyên Phi Hòa càng kém, hai người ở chung một nhà, một ngày nhiều nhất chỉ nói với nhau được hai ba câu. Nhưng Nguyên Phi Hòa lại không chú ý đến sự khác thường của Trần Mưu, hắn vẫn duy trì thái độ như ngày trước.

Ăn xong bữa sáng, Trần Mưu liền chuẩn bị ra ngoài.

Nguyên Phi Hòa ngồi trên ghế sô pha, không muốn nhúc nhích, thấy Trần Mưu cầm chìa khóa xe ra ngoài, mới nói một câu:

"Tối nay có khách hàng mời anh dùng bữa, cùng nhau đi nhé?"

Động tác của Trần Mưu dừng lại một nhịp, vốn cậu định trực tiếp từ chối, nhưng lại bật thốt hỏi một câu:

"Khách hàng? Là ai?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Nhà họ Vương, Vương Miện."

Sắc mặt của Trần Mưu lập tức thay đổi, cậu nói:

"Cậu ta mời anh dùng bữa thì anh dẫn em đi làm gì?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Gia đình nhà đó tụ họp thôi, có thể mang theo người nhà."

Nếu đổi thành người khác, Trần Mưu khẳng định sẽ không chút do dự mà từ chối, nhưng khi nghe thấy cái tên Vương Miện này, lòng Trần Mưu liền lập tức rối rắm. Nếu đáp ứng thì lần giận dỗi trước đây của cậu có thể sẽ biến thành mình ấu trĩ, giận dỗi vô cớ, còn nếu không đáp ứng, thì Nguyên Phi Hòa một mình tham gia bữa tiệc đó, cậu không yên tâm...

Lúc Trần Mưu còn đang do dự, Nguyên Phi Hòa đã giúp cậu quyết định, hắn nói:

"Khi em tan tầm anh sẽ đến đón."

Trần Mưu còn muốn nói gì đó thì Nguyên Phi Hòa đã đứng dậy rời khỏi phòng khách.

Trần Mưu thấy sắp muộn, cũng không còn nhiều thời gian để dây dưa thêm nữa, chẳng qua là bởi vì chuyện này mà cả ngày hôm nay cậu làm việc rất mất tập trung.

Vừa đến giờ tan làm, Trần Mưu liền lập tức đứng dậy chay lấy người, cậu vừa ra khỏi công ty đã thấy xe của Nguyên Phi Hòa, hắn còn đứng ở bên cạnh xe vẫy tay với cậu.

Nguyên Phi Hòa mặc một bộ chính trang, âu phục được cắt may tinh xảo đồng thời cũng phụ trợ cho dáng người đĩnh đạt của hắn, tay trái của hắn đặt trên cửa xe, tay phải thì đưa về phía Trần Mưu làm một tư thế mời.

Lúc này đang là giờ cao điểm, mọi người đều tan làm, mặc dù trong đám người đó, Nguyên Phi Hòa rất nổi bật nhưng Trần Mưu cũng thấy có không ít phụ nữ đều nhìn chăm chú, thậm chí còn có người dừng chân móc điện thoại ra muốn chụp ảnh.

Không biết vì sao mà trong lòng Trần Mưu có chút không vui, cậu bước nhanh qua, ngồi vào ghế phụ, sau đó buồn bực nói một câu lái xe đi.

Nguyên Phi Hòa cũng ngồi vào, khởi động ô tô, nói:

"Còn không vui à?"

Mặt Trần Mưu âm trầm không nói chuyện, thẳng đến khi dừng đèn đỏ mới nói một câu:

"Em không mang theo chính trang."

Nguyên Phi Hòa dịu dàng nói:

"Không sao, em có mang giúp em, ở cái túi phía sau đó."

Trần Mưu lại nói:

"Làm sao quen được Vương Miện?"

Nguyên Phi Hòa trả lời:

"Cậu ta là khách hàng của công ty bọn anh, có dùng bữa với cậu ta vài lần."

Trần Mưu lại hỏi:

"Chỉ dùng bữa thôi?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Không thì sao?"

Trần Mưu hừ một tiếng, nói thẳng:

"Đừng để em phát hiện anh đi quậy với thằng đàn ông khác."

Nguyên Phi Hòa cười, hắn nói:

"Bé cưng à, thời gian của anh chỉ có một ít thôi, quậy với em anh còn ngại không đủ thì nào có đi quậy với người khác."

Tuy rằng Nguyên Phi Hòa đã nói như thế, nhưng trên mặt Trần Mưu vẫn không biểu lộ ra biểu cảm nhẹ nhàng gì, cậu rất không thích cái người Vương Miện này, nhưng vì nguyên nhân ngại nói gì đó nên không thể trực tiếp biểu hiện ra bên ngoài địch ý đối với cậu ta.

Đến địa điểm hẹn, Nguyên Phi Hoàn dẫn Trần Mưu đi thay chính trang. Khác với khí chất ưu nhã trên người Nguyên Phi Hòa, Trần Mưu khi mặc âu phục thì càng có thêm khí chất mạnh mẽ trên người, Nguyên Phi Hòa rũ mắt thắt cà vạt cho Trần Mưu, Trần Mưu nhìn lông mi thật dài của Nguyên Phi Hòa, trong miệng toát ra một câu:

"Về sau không cho đánh em."

Nguyên Phi Hòa nghe thế liền phụt cười một tiếng, hắn duỗi tay nhéo nhéo vành tai của Trần Mưu, dịu dàng nói:

"Vậy nếu em đánh anh thì làm sao bây giờ? Không cho anh đánh trả sai?"

Trần Mưu nghe vậy, trên mặt có chút hồng, cậu nghĩ nghĩ rồi nói:

"Vậy không cho anh chủ động ra tay trước."

Nguyên Phi Hòa lại không đáp, hắn giúp Trần Mưu chỉnh lại quần áo liền xoay người đi ra bên ngoài. Trần Mưu đi theo phía sau hắn còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt ngược vào trong cổ họng.

Vương Miện có biệt danh là Vương Kiều Hoa – biệt danh là là Trần Mưu giúp cậu ta đặt. Khi trước, cậu ta mặt dày mặt dạn theo đuổi Nguyên Phi Hòa, nhưng mỗi lần chỉ cần có Trần Mưu đứng gần đó thì liền chạy như bay, còn cách nào nữa đây, có đánh nhau với Trần Mưu thì cũng không phải là đối thủ của cậu.

Sau khi trọng sinh, Trần Mưu không biết hai người bọn họ biết nhau như thế nào, nhưng cậu đoán là giống như kiếp trước, Vương Miện vẫn đang theo đuổi Nguyên Phi Hòa, cho nên lúc sáng Nguyên Phi Hòa có hỏi cậu có muốn đi hay không thì cậu không có kiên quyết từ chối.

Có vợ rồi mới thế, dù thế nào cũng tiếc cho người khác có cơ hội sáp lại. Trần Mưu vừa nghĩ vừa cùng Nguyên Phi Hòa đi vào biệt thự nhà Vương Miện.

Nhà họ Vương quyền lực lớn, Vương Miện cũng rất được chiều chuộng, mặc dùng trong đám con ông cháu cha, phú nhị đại thì cũng không phải là một nhân vật dễ chọc. Nếu không phải Trần Mưu là con trai thứ của nhà họ Trần, tuy trong tay không có thực quyền gì nhưng lại được thế hệ lớn tuổi nhà họ Trần yêu thương, thì chỉ sợ cậu cũng không dám dễ dàng ra tay đánh Vương Miện

Đi vào biệt thự, Trần Mưu cũng biết một ít gương mặt, nhưng làm cậu kinh ngạc hơn chính là, Nguyên Phi Hòa hình như còn quen thuộc với cái vòng quan hệ này hơn so với cậu. Mời vừa bước chân vào cửa đã có không ít người sáp lại chào hỏi.

So với xung quanh Nguyên Phi Hòa như trường tụ thiện vũ thì Trần Mưu lại có vẻ không biết theo ai. Cậu tính tình tùy hứng, chưa bao giờ thích mấy cái tình huống xã giao như thế này, cũng may là không ai bắt buộc cậu phải thích ứng, dựa theo lời nói của ông lớn nhà họ Trần thì chính là – không thích thì thôi, cứ kệ nó.

Nguyên Phi Hòa mới vừa nói chuyện với khách xong liền thấy Trần Mưu ngồi ở trên ghế ăn trái cây, hắn cười cười, đang chuẩn bị đi qua thì bị một người gọi lại. Vương Miện nhìn thấy Nguyên Phi Hòa đến cũng nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại với người khác, đi đến trước mặt Nguyên Phi Hòa, cậu ta so với Nguyên Phi Hòa thì lùn hơn một ít, một quả đầu nhuộm màu vàng kim, tuy rằng gương mặt không tồi, nhưng màu tóc của cậu ta rồi cộng thêm gương mặt theo hướng phương Đông thì lại không ổn chút nào.

Vương Miện nói:

"Phi Hòa, anh đến rồi."

Phi Hòa mỉm cười ừ một tiếng, nói:

"Đến đây có chút trễ, Vương tổng đừng để ý."

Vương Miện nói:

"Phi Hòa, đã nói với anh là đừng gọi em là Vương tổng rồi mà, gọi em là Vương Miện được rồi."

Cậu ta nói xong lại nhìn một vòng xung quanh:

"Vị người nhà kia của anh đâu?"

Nguyên Phi Hòa hơi hơi giơ cằm, ý bảo Trần Mưu đang ngồi ở bên kia.

Vương Miện quay đầu, liền thấy Trần Mưu vẻ mặt vô cảm đang ăn trái cây, ánh mắt cậu ta lướt qua một chút khinh thường không rõ, nhưng vừa quay đầu thì sự khinh thường ấy đã biến đâu không tung tích, cậu ta nói:

"Anh Phi Hòa không giới thiệu cho hai người bọn em biết nhau sao?"

Trên mặt của Nguyên Phi Hòa vẫn là ý cười, như là hoàn toàn không chú ý đến địch ý của Vương Miện đối với Trần Mưu, hắn nói:

"Được."

Sau đó anh dẫn Vương Miện đi về góc mà Trần Mưu đang ngồi.

Trần Mưu đang chán chường thì thấy tên Vương Miện kia đi theo phía sau Nguyên Phi Hòa nhà cậu đi về phía này, cậu dừng ăn trái cây rồi tiện tay cầm lấy khăn lông xoa xoa tay.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Mưu Mưu, đây là Vương Miện, là chủ bữa tiệc hôm nay."

Trần Mưu đứng lên, vươn tay về phía Vương Miện:

"Chào cậu."

Cậu thân cao hơn 1 mét 8, vừa lúc cao hơn Vương Miện một cái đầu, cậu cũng không cúi đầu, chỉ nghiêng mặt nhìn Vương Miện.

Vương Miện thấy loại thái độ này của Trần Mưu tất nhiên là sẽ hơi tức, nhưng có Nguyên Phi Hòa ở đây, cậu ta cũng không phát tác ra được, vì thế nở một nụ cười xã giao, cầm tay Trần Mưu:

"Chào cậu, tôi là Vương Miện, anh là Trần Mưu có phải không? Nghe danh đã lâu."

Trần Mưu căn bản không để ý, lúc cậu nắm lấy tay Vương Miện thì liền bắt đầu dùng sức, thẳng đến khi sắc mặt của Vương Miện trở nên khó coi không chịu được thì cậu mới buông tay, cười cười:

"Nghe danh đã lâu."

Vương Miện nào có nghĩ Trần Mưu là một tên dã man như thế, tay cậu ta giờ đau muốn chết nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, vì thế chỉ có thể tùy tiện tìm một cái cớ lui ra trước.

Nguyên Phi Hòa sao lại không biết động tác nhỏ của Trần Mưu, hắn không tức giận chỉ cầm lấy trái cây được đặt ở một bên, nhét vào miệng của mình, thở dài:

"Mưu Mưu ghen à?"

Trần Mưu khinh thường nhìn thoáng qua bóng dáng của Vương Miện:

"Ghen? Em sẽ ăn dấm cậu ta à? Đừng có đùa."

Nguyên Phi Hòa cười cười:

"Cũng đúng."

Trần Mưu ngồi xuống, cậu đang chuẩn bị nói gì đó thì lại đột nhiên phát hiện chỗ này không thích hợp để nói ra, nếu nói đây là lần đầu tiên cậu và Vương Miện gặp mặt, thì.... Trần Miên Miên vì sao có thể gọi Vương Miện là Vương Kiều Hoa?

Nguyên Phi Hòa thấy sắc mặt của Trần Mưu biến đổi, mở miệng hỏi:

"Sao thế?"

Trần Mưu chần chờ, nói:

"Đây là... lần đầu tiên em gặp Vương Miện đúng không? Sao em lại có cảm giác đã gặp qua cậu ta rồi?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Cũng có khả năng là gặp rồi, dù gì thì công ty nhà họ Trần của các em không phải đã hợp tác với nhà họ Vương sao? Có lẽ là lúc đó có đụng mặt nhau?"

Trần Mưu nhíu nhíu mày, có cảm giác không đúng chỗ nào đó nhưng cậu lại không thể nói không đúng chỗ nào được.

Trần Mưu nói:

"À... Chắc là em nhớ nhầm."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi