NGHE BẢO ANH MUỐN ĐÁNH EM

Thần kinh bị cồn làm cho tê mỏi, hơi thở nồng mùi thuốc lạ vờn quanh mũi, khuôn mặt Lục Tri Châu trong bóng đêm có vẻ mơ hồ không thấy rõ. Trần Mưu cầm ly lên lại uống thêm một hớp rượu, vị cay đắng lan rộng từ gốc lưỡi cho đến khoang miệng, cậu cảm thấy đầu mình có chút choáng vì thế ăn thêm một quả trám tỉnh rượu vào miệng.

Hương vị của quả trám vừa chua vừa chát, lông mày Trần Mưu hơi nhíu lại, cậu biết rằng thời gian đã không còn sớm, đã đến lúc nên về rồi nhưng bản thân không thể dịch nổi một bước chân.

Lục Tri Châu không uống cùng nữa mà chỉ an tĩnh ngồi đối diện Trần Mưu, giống như một người đang tiếp khách vậy.

Đến cuối cùng, Trần Mưu cũng không biết mình uống nhiều hay ít, cậu thật ra rất hiếm khi uống nhiều như vậy, nhưng khi sống lại đến nơi này, cậu đã uống rượu hai lần.

Trần Mưu khi say, tính cách vốn trở nên rất táo bạo, nhưng không biết có phải hôm nay vì một nguyên nhân gì đó mà cậu phá lệ có chút trầm mặc, trong ánh mắt phần lớn là trống rỗng, như linh hồn bị rút ra kh.ỏi cơ thể.

Rất nhanh đã đến 12 giờ, Lục Tri Châu nhìn đồng hồ, thử gọi một tiếng:

"Trần Mưu?"

Trần Mưu dựa vào ghế sô pha không nói chuyện, như là hoàn toàn không nghe thấy Lục Tri Châu.

Biểu cảm của Lục Tri Châu trở nên có chút kì lạ, anh ta chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Trần Mưu, sau đó duỗi một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Trần Mưu, rồi lại gọi một tiếng:

"Trần Mưu?"

Trần Mưu vẫn không phản ứng, cậu ngửa đầu dựa vào sô pha, mắt nhắm lại, cả người nồng nặc mùi rượu như đã lâm vào giấc mông sâu thẳm.

Lục Tri Châu nhìn chằm chằm Trần Mưu thật lâu, sau đó mới chậm rãi vươn tay, xoa xoa gương mặt của Trần Mưu.

Trần Mưu rất đẹp trai, giữa chân mày đều là khí thế đĩnh đạc của đàn ông, môi cậu có chút dày, vừa thấy đã biết đôi môi kia khi hôn lên, cảm giác nhất định sẽ rất thần kì.

Lục Tri Châu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Trần Mưu.

Xúc cảm lạnh lẽo còn mang theo hơi thở đầy mùi rượu, nhưng vẫn mỹ vị như thế, giống trong tưởng tượng của Lục Tri Châu như đúc. Anh ta không nghĩ đến ngày hôm nay sẽ gặp Trần Mưu ở quán bar này, càng không nghĩ đến, Trần Mưu có thể không chút kiêng kị nào mà uống rượu giải sầu trước mặt anh ta.

Có lẽ trong lòng Trần Mưu tưởng rằng anh ta là Nguyên Phi Hòa?

Lục Tri Châu nói:

"Trần Mưu, dậy thôi, phải đi rồi."

Trần Mưu vẫn không nhúc nhích, Lục Tri Châu lúc này mới xác định, Trần Mưu đã say mèm rồi. Nếu đã say, vậy anh ta mang theo Trần Mưu đi thôi, Lục Tri Châu nghĩ như thế, đang chuẩn bị nâng Trần Mưu dậy thì chợt nghe tiếng chuông điện thoại của Trần Mưu vang lên.

Lục Tri Châu cầm lấy điện thoại của Trần Mưu, trên màn hình hiện lên hai chữ: Cục cưng.

Ai là cục cưng của Trần Mưu? Lục Tri Châu không cần nghĩ cũng biết.

Nguyên Phi Hòa đã ở bên Trần Mưu mười mấy năm, nhưng bạn bè trong lớp biết chuyện thì không nhiều lắm, hai người họ không cố tình giấu giếm, nhưng cũng không chủ động tuyên bố cho mọi người bên ngoài biết.

Lục Tri Châu thật ra vẫn luôn biết tin tức về Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa, biết khi nào hai người ở bên nhau, cũng biết chuyện hai người cãi nhau vì cái gì.

Anh ta cũng biết, trên thế giới này, bé cưng của Trần Mưu chỉ có một mà thôi, đó chính là Nguyên Phi Hòa.

Lục Tri Châu nắm chặt điện thoại trong tay liền cúp điện thoại, anh ta quay đầu nhìn về phía Trần Mưu đang chìm trong bóng đêm, rồi lộ ra một nụ cười cực kì dịu dàng....

- 0-

Trần Mưu cảm thấy đầu mình đau cực kì, như sắp nứt ra. Cậu khó khăn mở mắt ra, thấy bản thân thế mà lại không ở trong nhà mình mà là trên giường khách sạn.

Nếu chỉ như thế thì thôi, nhưng Trần Mưu còn phát hiện trên người mình một mảng xanh xanh tím tím, nơi nào đó còn khó chịu rõ ràng. Cậu cũng không ngu, trong nháy mắt đã biết đã xảy ra chuyện gì, biểu cảm trên mặt từ mê mang ngay lập tức biến thành phẫn nộ.

Lảo đảo bước xuống giường, Trần Mưu nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, cậu còn đang định bước đi thì cảm giác được có thứ gì đó chảy ra theo đùi của cậu, cậu vừa cúi đầu đã thấy, giữa h.ai chân mình là một đống hỗn độn.

Trần Mưu cắn răng chửi đệt mẹ, cậu nhớ rõ hôm qua uống rượu có gặp Lục Tri Châu, sau đó kí ức liền đứt đoạn gì cũng không nhớ được nữa.

Nhưng tình trạng trước mắt lại hung hăng tát vài bạt tai lên mặt Trần Mưu, cậu hiển nhiên là bị người ta chơi rồi, hơn nữa người đó còn có gan ở lại đây mà tắm rửa....

Sắc mặt Trần Mưu xanh mét, đi đến phòng tắm gõ vài cái lên cửa kính.

Người đang tắm bên trong nghe thấy tiếng gõ liền tắt nước, đi ra mở cửa.

Trong nháy mắt cửa mở, nắm đấm của Trần Mưu liền đấm đến – người bên trong hiển nhiên không dự đoán được Trần Mưu có thể kích động đến vậy, chỉ cần né chậm một chút thôi là đã bị nắm đấm của Trần Mưu nện lên mặt ròi.

"Trần Mưu, con mẹ nó em muốn làm gì nữa hả?!"

Giọng nói của Nguyên Phi Hòa vang lên trước mặt Trần Mưu, Trần Mưu lập tức nhìn lại mới phát hiện người ở trong phòng tắm thế mà lại là Nguyên Phi Hòa.

Trần Mưu nói:

"Thì ra là anh à!"

Vẻ mặt của Nguyên Phi Hòa vốn dĩ đã khó coi, bởi vì câu nói lúc này mà chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung, hắn gằn từng chữ một:

"Không thì em tưởng là ai?"

Trần Mưu biết mình đuối lý, không phản bác được câu nào nên ho khan một tiếng, nói:

"Sao anh lại ở chỗ này?"

Nguyên Phi Hòa trừng mắt nhìn Trần Mưu, không trả lời mà chỉ xoay người lấy khăn lông muốn lau khô hết nước trên người, thân thể của hắn uốn éo đi qua, Trần Mưu liền phía sau lưng của Nguyên Phi Hòa vô số vết cào, giống như là bị một con mèo hoang cào cho nát người.

Trần Mưu bật thốt, hỏi:

"Lưng anh làm sao vậy?"

Bước chân của Nguyên Phi Hòa dừng lại, không thèm để ý đến Trần Mưu chỉ lo lau khô thân thể của mình rồi thay áo tắm.

Lúc Trần Mưu nhìn thấy Nguyên Phi Hòa, tảng đá trong lòng liền buông xuống, cậu thấy Nguyên Phi Hòa không nói câu nào liền khập khiễng xoay người nằm trở lại giường.

Nguyên Phi Hòa mặc áo tắm đi ra, ngồi xuống bên cạnh Trần Mưu đốt một điếu thuốc, hai người đều không nói gì, trong lúc nhất thời, không khí có vẻ có chút kì quặc. Một hồi lâu sau, giọng Trần Mưu mới khàn khàn cất lên:

"Ngày hôm qua...."

Nguyên Phi Hòa dùng hai ngón tay kẹp lấy thuốc lá rồi đè xuống gạt tàn thuốc, hắn chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn thẳng Trần Mưu.

Trần Mưu bị ánh mắt chằm chằm của Nguyên Phi Hòa nhìn làm cho cả người có chút lạnh run, trực giác bảo cậu không nên hỏi ra cái câu định hỏi.

Nguyên Phi Hòa lại nói:

"Hỏi đi, sao lại không hỏi nữa?"

Trần Mưu dán mặt trên giường, nghẹn trong chốc lát mới không nhịn được mà mở miệng, cậu hỏi:

"Lục Tri Châu đâu?"

Cái tên này vừa nhổ ra khỏi miệng Trần Mưu xem như đã hoàn toàn thổi bùng lửa giận trong lòng Nguyên Phi Hòa, giọng nói của hắn lạnh lùng đến dọa người:

"Trần Mưu, em có biết là mình đang làm cái gì không?"

Trần Mưu tự biết đuối lý nhưng lại không muốn nhận sai, cậu nói:

"Em chỉ muốn giải sầu một chút mà thôi."

"Giải sầu một chút?!"

Nguyên Phi Hòa xoay người nắm cằm Trần Mưu, sức niết kia đủ làm Trần Mưu nhịn không được mà nhíu mi, hắn nói:

"Em nói cho anh biết, em muốn giải sầu một chút là giải sầu như thế nào?"

Phản ứng của Nguyên Phi Hòa làm cho Trần Mưu có chút không biết làm sao, trong lòng cậu cũng nghẹn một bụng lửa, lúc này ngọn lửa đó càng đốt càng mạnh, vì vậy trực tiếp hất tay Nguyên Phi Hòa ra:

"Con mẹ nó anh nói chuyện cho đàng hoàng không được sao!"

Nguyên Phi Hòa nhướng mi, trực tiếp đứng dây khóa ngồi trên người Trần Mưu.

Trần Mưu không dự đoán được Nguyên Phi Hòa làm thế, còn chưa kịp giãy giụa đã bị Nguyên Phi Hòa đè chặt trên giường, cậu kêu lên:

"Nguyên Phi Hòa! Mẹ bà nó, anh lại muốn gì nữa?!!"

Nguyên Phi Hòa căn bản không đáp, trực tiếp nâng cánh tay đánh thật mạnh lên mông Trần Mưu.

"Bốp" một tiếng, mặt Trần Mưu vì thế mà đỏ lên chỉ trong chớp mắt, cậu muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của Nguyên Phi Hòa, nhưng nhìn lại thì phát hiện sức lực đè chặt cậu làm cậu căn bản không thể tránh thoát.

Nguyên Phi Hòa khóa ngồi trên eo Trần Mưu, đè chặt Trần Mưu không cho cậu giãy giũa, động tác trên tay không ngừng, từng chút từng chút giữ chặt cổ Trần Mưu. Hắn hoàn toàn không nhẹ tay, mông của Trần Mưu rất nhanh đã đỏ lừ, kết hợp với gương mặt đỏ bừng của Trần Mưu lại có vẻ rất hợp, vì thế hắn càng dùng sức.

Trần Mưu ngay từ đầu còn la a a, một lát sau thì cắn chặt khớp hàm, tùy ý để Nguyên Phi Hòa đánh, dù có đánh mạnh cũng không hừ lấy một tiếng.

Nhưng mà hốc mắt vì hành động của Nguyên Phi Hòa mà càng ngày càng ướt, chút nữa thôi là sẽ rơi lệ.

Nguyên Phi Hòa lúc này bị tức điên rồi, càng làm cho hắn thêm giận là thái độ không sao cả của Trần Mưu, hắn không dám tưởng tượng nếu chỉ cần hắn chậm một bước thôi thì mọi chuyện sẽ như thế nào, chuyện gì sẽ xảy ra trên người Trần Mưu đây.

Chỉ cần tưởng tượng Trần Mưu lên giường với những người khác thì Nguyên Phi Hòa đã ghen đến phát cuồng.

Một cái đánh lại rơi xuống cái mông lõa lồ của Trần Mưu, đến cuối cùng cậu không giãy giụa nữa mà chỉ vùi mặt vào trong gối đầu, bộ dáng không rên một tiếng giống như một con chuột túi bị người ta bắt nạt.

Nguyên Phi Hòa đánh mệt mới dừng tay, hắn lấy tay rút gối đầu mà Trần Mưu đang vùi mặt ra, thấy vẻ mặt tức mà không làm gì được của cậu thì chơi xấu nhéo mông Trần Mưu một cái.

Trần Mưu kêu lên một tiếng, mở mắt trừng Nguyên Phi Hòa, cậu nghĩ chỉ cần Nguyên Phi Hòa dám buông cậu ra thôi thì cậu nhất định sẽ liều mạng với Nguyên Phi Hòa.

Nguyên Phi Hòa nhéo mặt Trần Mưu, cười lạnh nói:

"Còn tưởng là đang bắt nạt em?"

Trần Mưu không nói lời nào, nhưng ánh mắt hiển nhiên đã trả lời.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Trần Mưu, nếu tối hôm qua anh không đến đây thì hôm nay em đã bị người khác chơi rồi."

Trần Mưu nhấp môi, ánh mắt trong nháy mắt có chút chột dạ, cậu biết chuyện này là cậu không đúng, nhưng Nguyên Phi Hòa cũng không nên đánh mông cậu! Cậu cũng không phải là con nít chỉ mới vài tuổi, dựa vào đâu mà muốn giáo huấn cậu như thế! Huống hồ đêm qua, Nguyên Phi Hòa không phải đã chơi cậu cả đêm à! Càng nghĩ càng ủy khuất, Trần Mưu quả thật hận không thể cắn rớt một miếng thịt trên người Nguyên Phi Hòa xuống.

Nguyên Phi Hòa cười lạnh một tiếng, hắn nói:

"Lại trừng bà nó mắt với anh nữa xem, anh liền bẻ gãy cổ em."

Trần Mưu vốn đang muốn kiên cường chống đối một câu, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng như băng của Nguyên Phi Hòa thì lại nuốt lời vào trong. Cậu có dự cảm, Nguyên Phi Hòa tuyệt đối nói được làm được, không bao giờ nói giỡn.

Thấy Trần Mưu đã phục rồi, Nguyên Phi Hòa mới bò xuống từ trên người Trần Mưu, hắn vừa chậm rãi xoa mông Trần Mưu, vừa nói:

"Ngoan, đừng tức giận, là do anh giận quá nên đánh có chút mạnh."

Trần Mưu mím môi, quay đầu, đơn giản là lười nhìn Nguyên Phi Hòa – dù sao thì cậu cũng đánh không lại hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi