NGHE BẢO ANH MUỐN ĐÁNH EM

Trần Mưu ngồi xổm trên mặt đất, nghiêm túc cạp bắp.

Cậu mới mua một trái bắp ngọt trong mẻ mới của người bán hàng rong, trái bắp đang tỏa ra hơi nóng, trong mùa đông cực lạnh này, người nào đang đói bụng mà được cạp một cái, cũng được xem như là một loại hưởng thụ.

Trần Mưu đã hai ngày chưa ăn gì, chính xác mà nói, sau khi cậu chạy trốn khỏi Nguyên Phi Hòa, đã không ăn một bữa cơm đàng hoàng nào.

Trần Mưu chạy trốn không mang mấy thứ như giấy chứng nhận gì, trên người chỉ có hai trăm tệ, ở nhà ga cậu dùng một trăm mua vé xe đi tỉnh xong, trên người hầu như chỉ còn lại tiền lẻ.

Trải qua hành trình đi xe bảy tám tiếng, Trần Mưu rốt cuộc cũng đến đích, lúc này, trời đã hoàn toàn tối đen, tiền trên người không đủ để ở trọ, vì thế cậu dứt khoát đến một bến xe ngủ qua đêm.

Bây giờ đã là tháng hai, là thời điểm lạnh nhất, Trần Mưu mơ mơ màng màng đi ngủ, lúc tỉnh dậy cả người lạnh lẽo. Cũng may nơi cậu đến không phải là phương bắc, không thì cậu phỏng chừng sẽ bị lạnh chết ở bến xe.

Sáng sớm hôm sau, Trần Mưu ở cửa nhà ga mua một trái bắp, ngồi xổm ở ven đường mà gặm, rốt cuộc cũng làm cơn đau dạ dày do đói khát giảm xuống.

Gặm xong trái bắp, Trần Mưu tự hỏi tiếp theo cậu muốn đi đâu.

Trên người không có căn cước, nghĩa là cậu không thể tìm được công việc giống như trước, không có tiền, nghĩa là cậu phải nhanh tìm một cách để mưu sinh.

Nhưng mà, mấy chuyện đó không phải là chuyện Trần Mưu lo lắng nhất, chuyện cậu lo nhất là cậu không biết nên đối mặt với Nguyên Phi Hòa như thế nào.

Sau khi trải qua hàng loại sự kiện quái đản trong bóng tối, Trần Mưu bị Nguyên Phi Hòa kéo đến thế giới hiện thực, thế giới này so với thế giới mà Trần Mưu bị lôi đi có chút tương tự – nhưng mà thực tế thì nó tốt hơn nhiều.

Bệnh tình của Trần Miên Miên ổn định, còn tìm được một người bạn trai đáng tin cậy, người con trai đó Trần Mưu đã gặp một lần, tuy rằng ấn tượng chẳng ra gì nhưng cũng có thể nhìn ra là một con người không tồi, đến nỗi vì sao cậu nói ấn tượng chẳng ra làm sao – đại khái là bởi vì khi một người anh trai nhìn thấy em gái mình gả ra ngoài, tâm trạng chắc chắn sẽ chẳng ra làm sao.

Trần Trí Tường còn kế thừa nhà họ Trần, Nguyên Phi Hòa không ra tay với Trần Trí Tường làm Trần Mưu có chút kinh ngạc, nhưng mà cậu cũng không đi hỏi tỉ mỉ, vừa biết một chút thì chuyện đó đã bị cậu ném ra sau đầu, dù gì thì cậu không có hứng thú với nhà họ Trần.

Mà những người khác có ý đồ tổn thương Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa thì không may mắn như vậy.

Vương Tử Chiếu mắc bệnh AIDS, nửa đời sau coi như bị hủy hoại. Căn bệnh này làm cho tinh thần của gã cực kì không tốt, so với chết còn khó chịu hơn. Nhưng mà có lẽ đối với Vương Tử Chiếu mà nói, sống sót quan trọng hơn tất thảy, mặc dù gã phải chịu đựng thống khổ cực lớn.

Vương Miện cũng xui xẻo, tất cả gièm pha trong nhà cậu ta đều bị bêu ra ngoài, không riêng như thế, còn không biết có người nào nhân lúc riêng tư ám toán cậu ta, làm cho cậu ta vô cùng chật vật, cuối cùng khốn quẫn tới mức phải đi bán nghệ ở đầu đường.

Nhưng mà, Trần Mưu tin không dừng ở mỗi bán nghệ đầu đường, Vương Miện chỉ cần tồn tại một ngày, "người đứng sau màn kia" sẽ không tha cho cậu ta.

Còn Nguyên Phi Hòa, tâm trạng của Trần Mưu rất phức tạp.

Lúc cậu hiểu được tất cả, lúc cậu hiểu được tên ma quỷ mà cậu làm giao dịch chính là Nguyên Phi Hòa, cậu không biết phải đối mặt với người yêu của mình như thế nào.

Cứ xem Nguyên Phi Hòa như là người yêu mà yêu thương sao? Nếu làm thế, trong lòng cậu như có thứ gì đó nghẹn lại, nhưng nếu không làm, Trần Mưu lại rất đau lòng cho Nguyên Phi Hòa.

Dù sao thì Nguyên Phi Hòa đã chịu nhiều đau khổ như thế.

Trần Mưu bởi vì những cảm xúc phức tạp đó làm cho buồn rầu, khi Nguyên Phi Hòa muốn làm tình đã khiến cho tất cả những cảm xúc đó của cậu đều bạo nổ.

Kết quả của việc cảm xúc bùng nổ là Trần Mưu chạy trốn, cậu thừa dịp Nguyên Phi Hòa đi tắm rửa, mặc xong quần áo liền chạy, ngoại trừ mấy trăm đồng trên người thì không mang theo cái gì.

Trần Mưu hốt hoảng chạy trốn không biết nên đi đâu, cũng không biết vì sao cậu lại muốn chạy, cậu chỉ là có chút sợ hãi, bởi vì cậu loáng thoáng nhận ra rằng, có một thứ gì đó cậu không thể buông được.

Đến nỗi là thứ gì, Trần Mưu không thể nói nên lời.

Gặm xong bắp, Trần Mưu lau mặt, cậu đứng lên, đi đến trạm giao thông công cộng bắt đầu xem, sau đó cậu tiện tay chọn cho mình một trạm dừng mà mình thích, cứ như thế mà lên xe buýt.

Sau khi đi mười mấy trạm, Trần Mưu xuống một trung tâm thương mại phồn hoa, cậu hỏi người qua đường sau đó tìm được một buồng điện thoại công cộng ở ven đường, gọi dãy số của Nguyên Phi Hòa.

Mười một con số, Trần Mưu đã nhớ kĩ trong lòng từ lâu, điện thoại chuyển tiếp, cậu nghe được ở đầu dây bên kia truyền đến một tiếng alo.

Trần Mưu im lặng trong chốc lát, mới cẩn thận nói:

"Phi Hòa, em là Trần Mưu."

Lần này đến lượt đầu dây bên kia im lặng.

Trần Mưu gãi gãi đầu, sau khi trưởng thành, cậu rất ít khi gặp những lúc hoang mang, lo sợ thế này như là dùng thái độ nào đối xử với Nguyên Phi Hòa cũng không đúng, cậu nói:

"Chúng ta cho nhau một chút thời gian bình tĩnh được không?"

Đầu dây bên kia vẫn không có âm thanh.

Trần Mưu thở dài, cậu nói:

"Em chỉ là có chút không hiểu."

Cách một hồi lâu, giọng nói của Nguyên Phi Hòa truyền đến, hắn nói:

"Không hiểu cái gì?"

Trần Mưu nói:

"Em không biết... em.... không biết."

Cậu cũng không hiểu bản thân không hiểu gì, những việc lúc trước xảy ra trước mặt cậu làm cậu nhìn thế giới chân thật trước mắt trở nên hư ảo, cậu thậm chí còn có chút sợ hãi mình sẽ cùng Nguyên Phi Hòa trở lại không gian bóng tối kia.

Cậu không muốn nhìn Nguyên Phi Hòa khi đó nói chuyện với quá khứ của hắn, không muốn nhìn nụ cười đó của hắn, nó không giống như đang vui vẻ mà chứa đầy sự vặn vẹo cùng ghen ghét.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Trần Mưu, cho nên ý của em là, em vẫn rời khỏi anh đúng không?"

Trần Mưu nói:

"Em không có ý này."

Cậu muốn giải thích, rồi lại phát hiện dù nói thế nào cũng vô dụng, chẳng phải hành động của cậu đang nói cho Nguyên Phi Hòa rằng bản thân muốn rời bỏ hắn sao.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Cho nên em vẫn không thừa nhận, anh là Nguyên Phi Hòa."

"Không không không...."

Trần Mưu thấy đầu óc mình không tốt chút nào, sự thật thì vẫn luôn như thế, trí nhớ không tốt không nói, lúc nói chuyện với người mình thích càng ngu ngơ hơn, nói trắng ra là EQ quá thấp.

Nguyên Phi Hòa có thể nhìn ra được mọi thứ, còn cậu thì không, vì thế cậu không biết bản thân khi nào đã làm tổn thương Nguyên Phi Hòa.

Trần Mưu hít vào một hơi, làm cho bản thân bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại với Nguyên Phi Hòa, cậu nói:

"Em biết những việc anh đẫ trải qua rất rất đau khổ... Anh biết không, em có chút hận bản thân mình."

Nguyên Phi Hòa nhẹ nhàng ừ một tiếng, hắn cũng không nghĩ đến Trần Mưu sẽ nói ra những lời này, hắn vốn nghĩ sau khi hắn đưa Trần Mưu đến thế giới này, Trần Mưu sẽ dùng sự lạnh lùng mà đối xử với hắn.

Nhưng hiện thực so với hắn nghĩ còn tốt đẹp hơn nhiều, Trần Mưu không lạnh lùng với hắn, hoặc là nói, chỉ cần là Nguyên Phi Hòa, Trần Mưu đều không nỡ làm tổn thương.

Sự hài hòa giả dối này bị đánh vỡ khi bọn họ tiếp xúc thân thể với nhau, Nguyên Phi Hòa tắm rửa xong liền thấy nhà cửa rỗng tuếch, hắn thừa nhận, trong khoảng khắc đó, hắn muốn bắt Trần Mưu trở về – trực tiếp dùng sức mạnh kia mà bắt cậu về.

Hai người sau đó sẽ ở trong không gian bóng tối cả đời, không ai đến quấy rầy hắn, Trần Mưu cũng trốn không thoát.

May mắn, chút lý trí còn dư lại ngăn cản hành động của Nguyên Phi Hòa, hắn ngồi trên giường hút thuốc, sau đó nhìn những ngọn đèn phồn hoa ở bên ngoài.

Nguyên Phi Hòa nghĩ, nếu Trần Mưu không muốn ở bên cạnh hắn, vậy hắn chỉ có thể làm theo ý cậu, nhưng mà bây giờ thì có hơi sớm, hắn còn muốn nghe những lời mà Trần Mưu nói, muốn nghe cậu giải thích, vì sao cậu lại rời bỏ mình.

Điện thoại của Trần Mưu gọi đến, Nguyên Phi Hòa ấn xuống nút nghe, sau đó nghe thấy giọng nói của Trần Mưu.

Trần Mưu không biết nên hình dung cảm giác của cậu như thế nào, cậu do dự trong chốc lát, mới nói:

"Thế giới này là thật sao?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Đúng vậy."

Trần Mưu lại hỏi:

"Sẽ không đột nhiên biến mất?"

Nguyên Phi Hòa trả lời:

"Sẽ không."

Thật ra, mỗi thế giới đều là thật, chẳng qua dù cho hắn có nói như thế, Trần Mưu chắc cũng sẽ không tin – ai lại đi tin một con quái vật đâu.

Trần Mưu nói:

".... Vậy Nguyên Phi Hòa bị anh bỏ lại thế nào?"

Trong giọng nói của Nguyên Phi Hòa mang theo bực bội, hắn nói:

"Thì sao, em còn đau lòng cho cậu ta?"

Trần Mưu nói:

"Thì anh ấy còn không phải là anh sao?"

Nguyên Phi Hòa cứng họng, hắn tách quá khứ của mình ra, nhưng Trần Mưu lại không hiểu vì sao hắn lại phải tách, cho nên trong mắt của Trần Mưu, cho dù là hắn của quá khứ hay là hắn của hiện tại, hay là hắn của tương lai, đều là Nguyên Phi Hòa, đều là người yêu của cậu.

Suy nghĩ này của Trần Mưu làm cho Nguyên Phi Hòa yên tâm, đồng thời cũng cảm thấy ghen ghét, hắn nói:

"Em không trở lại sao?"

Trần Mưu nghe thế, duỗi tay sờ sờ túi quần của mình, sau đó có chút xấu hổ, nói:

"Khả năng là không về được."

Nguyên Phi Hòa dừng một chút mới nói:

"Không về được? Vì sao?"

Trần Mưu ừm một tiếng thật dài, mới nhỏ giọng nói:

"Em không có tiền."

Trong túi tổng cộng có hai trăm, mua vé xe còn thừa 23, ăn một trái bắp, ngồi xe buýt,...

Nguyên Phi Hòa: "... Em không mang gì sao?"

Trần Mưu đúng tình hợp lý nói:

"Đúng thế."

Ngay cả ví tiền còn không mang mà.

Nguyên Phi Hòa thở dài, hắn nói:

"Em đi xung quanh tìm chỗ nào đó riêng tư đi."

Trần Mưu nhìn xung quanh, sau đó nói:

"Điện thoại của em hết pin rồi, em đi vào nhà vệ sinh công cộng ở trung tâm thương mại được không?"

Nguyên Phi Hòa: "....."

Hắn im lặng hồi lâu, lúc Trần Mưu cho rằng hắn đã cúp máy, Nguyên Phi Hòa nói được.

Trần Mưu dập máy, sau đó vào trung tâm thương mại bên cạnh, tìm một phòng vệ sinh đơn rồi vào.

Cậu loáng thoáng đoán được Nguyên Phi Hòa muốn làm gì – quả nhiên, vài phút sau, Trần Mưu thấy trên vách tường xuất hiện một thứ màu đen thật lớn như cửa động, sau đó Nguyên Phi Hòa từ trong đó đi ra.

Này vốn là một màn cực kì kỳ ảo, nhưng bởi vì địa điểm cực kì xấu hổ mà sự kỳ ảo cũng khơi dậy không nổi.

Nguyên Phi Hòa thấy Trần Mưu, nói:

"Nếu đến đây rồi vậy thì ở đây chơi mấy ngày đi?"

Trần Mưu nói:

"Thật tốt quá! Nếu về sau chúng ta muốn đi đâu thì khỏi cần mua vé máy bay đúng không?"

Nguyên Phi Hòa: "..... Đúng vậy nhỉ."

Hắn nhìn Trần Mưu vui vẻ, phấn chấn, ít khi lộ ra biểu cảm hoảng hốt.... Hắn lúc trước có biết Trần Mưu thần kinh thô, nhưng trăm triệu lần không nghĩ đến cậu lại thô đến mức này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi