NGHE BẢO ANH MUỐN ĐÁNH EM

Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa cuối cùng vẫn không có con.

Sở dĩ quyết định như thế đa phần là vì tư tâm của Nguyên Phi Hòa, hắn cảm thấy tinh lực của một người là hữu hạn, nhiều thêm một đứa nhỏ thì một phần chú ý của Trần Mưu cũng sẽ bị phân ra.

Trần Mưu từ trước đến nay rất tôn trọng quyết định của Nguyên Phi Hòa, nếu Nguyên Phi Hòa không muốn nhận nuôi vậy thì không nuôi.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Ở bên cạnh anh có phải rất vất vả hay không?"

Từ khi trở lại thế giới này, Trần Mưu coi Nguyên Phi Hòa như thủy tinh mà chăm sóc, không cho hắn làm việc nhà, không cho hắn làm việc nặng, ngay cả mang túi gạo vào nhà cũng phải để tự cậu làm.

Nguyên Phi Hòa hưởng thụ sự yêu thương của Trần Mưu, hắn đã rất lâu không hưởng thụ cảm giác này, từ thuở ban đầu của ban đầu, Nguyên Phi Hòa vẫn là một sinh viên nghệ thuật tay trói gà không chặt, hắn đã sống như thế cùng với Trần Mưu.

Trần Mưu sợ đôi tay chơi nhạc kia của Nguyên Phi Hòa bị chai, cho nên ôm đồm hết thảy việc nhà, Nguyên Phi Hòa ngoại trừ lâu lâu xuống bếp thì tất cả mọi chuyện trong nhà đều do Trần Mưu làm.

Mà bây giờ, hết thảy đều về lại như lúc đầu.

Nguyên Phi Hòa ngồi ở trên giường, trong tay cầm một chén nho, một lúc thì ăn vào miệng một trái, cũng đút cho Trần Mưu đang ngồi bên cạnh hắn một trái.

Trần Mưu vừa nhấm nuốt vừa xem tài liệu trong tay, cậu nói:

"Phi Hoà, gần đây anh có ăn cơm đầy đủ không?"

Nguyên Phi Hòa rụt rụt vào chăn, có chút chột dạ nói có mà...

Trần Mưu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nguyên Phi Hòa, lông mày nhăn chặt, cậu nói:

"Thế sao đường máu của anh thấp như vậy, còn có... khi nào anh cao lên thế?"

Nguyên Phi Hòa cũng không đoán được Trần Mưu sẽ nhìn đơn khám sức khỏe của hắn nghiêm túc đến thế, vốn dĩ trước kia Trần Mưu nhiều nhất cũng chỉ xem xong số liệu là đã yên tâm, nhưng không nghĩ đến lần này lại cẩn thận như vậy.

Trong lòng Nguyên Phi Hòa bối rối cực kì, hắn cầm chặt điều khiển từ xa trong tay, đổi kênh TV lung tung.

Trần Mưu nhìn xong tờ giấy khám sức khỏe, mở miệng nói một câu sâu xa:

"Phi Hòa, anh không phải đã nói với em là, anh vĩnh viễn sẽ không gạt em..."

Nguyên Phi Hòa: "...."

Hắn không dám nói ra câu đúng vậy.

Trần Mưu quăng tờ giấy khám sức khỏe đến trước mặt Nguyên Phi Hòa, trong giọng nói là lửa giận không thể ép xuống được, cậu nói:

"Giải thích đi chứ."

Nguyên Phi Hòa: "....."

Không nghĩ đến lần này đã lòi đuôi ra rồi.

Không sai, Nguyên Phi Hòa lừa Trần Mưu, hắn ngại việc khám sức khỏe quá thường xuyên, dứt khoát gọi bạn bè thay hắn đi kiểm tra sức khỏe.... Lần này, Trần Mưu vừa lúc có việc không thể đến hiện trường nên Nguyên Phi Hòa vốn tưởng rằng cậu sẽ không phát hiện....

Trần Mưu: "Nói chuyện đi."

Biểu cảm của Trần Mưu thoạt nhìn không giỡn chơi, cậu trừng mắt nhìn Nguyên Phi Hòa, giống như Nguyên Phi Hòa đã làm ra một chuyện không thể nào tha thứ được.

Nguyên Phi Hòa ngượng ngừng nói:

"Thì anh không phải là... cảm thấy trời nóng quá sao, nên không muốn ra ngoài..."

Trần Mưu rít từ trong kẽ răng:

"Cho nên anh kêu người khác đi thay anh?"

Nguyên Phi Hòa cười gượng hai tiếng, hắn hiểu rất rõ tình trạng thân thể của mình, cho nên cảm thấy không nhất thiết phải làm kiểm tra, nhưng dù cho hắn có giải thích với Trần Mưu như thế nào thì cậu đều không an tâm, rơi vào đường cùng, Nguyên Phi Hòa đành phải dùng biện pháp đẹp cả đôi đường...

Lần này, Trần Mưu thật sự tức giận, cậu nói:

"Anh lừa em mấy lần?"

Nguyên Phi Hòa nhanh chóng chỉ tay lên trời thề:

"Chỉ lần này! Chỉ – lần – này – thôi."

Hắn cố ý kéo dài giọn để tranh thủ sự tín nhiệm của Trần Mưu.

Nhưng mà giây tiếp theo, Trần Mưu đã thốt ra một câu:

"Chắc là bốn lần nhỉ?"

Nguyên Phi Hòa: "...."

Đậu mòe, thế mà cũng đoán được.

Trần Mưu nói:

"Người thay anh kiểm tra sức khỏe tên là Lưu Nham phải không?"

Nguyên Phi Hòa: "...."

Hắn sai rồi, hắn còn tưởng rằng Trần Mưu chỉ vô ý phát hiện ra thôi, kết quả là Trần Mưu có chuẩn bị mà đến, chẳng những biết rõ rành mặc số lần còn tìm được tên của đứa bạn hắn nhờ đi kiểm tra sức khỏe.

Nguyên Phi Hòa đành phải tiếp tục hứa hẹn, nói hắn sẽ không bao giờ làm vậy nữa.

Trần Mưu ở bên cạnh Nguyên Phi Hòa lâu như vậy rồi, sao lại không thể nhìn ra được suy nghĩ của người yêu cậu, hiển nhiên, Nguyên Phi Hòa không đem chuyện này thành chuyện gì quan trọng, trong mắt hắn, Trần Mưu đại khái là có hơi nhiều chuyện thôi.

Nhiều chuyện? Nghĩ đến hai từ này, Trần Mưu liền thấy hơi khó chịu, cậu thở dài, duỗi tay sờ soạng đầu Nguyên Phi Hòa đang hấp tấp, bộp chộp, nói:

"Anh không muốn thì thôi, về sau..."

Cậu rất muốn nói không làm nhưng lời đến bên miệng thì lại cong vòng thành:

"Về sau mỗi năm làm một lần."

Động tác ăn nho của Nguyên Phi Hòa dừng lại, giống như Trần Mưu hiểu rõ hắn, hắn cũng hiểu rõ Trần Mưu, hắn biết sự chua xót trong ánh mắt của Trần Mưu đại biểu cho điều gì, hắn nói:

"Mưu Mưu, em rất lo lắng cho anh sao?"

Trần Mưu không nói gì.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Em lo là, anh sẽ bỏ rơi em sao?"

Trần Mưu di chuyển bàn tay trên đầu Nguyên Phi Hòa xuống khuôn mặt trắng đến phát xanh của hắn, cậu nói:

"Phi Hòa, em có thể thấy mạch máu nổi lên trên mặt anh."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Do da anh hơi trắng thôi..."

Trần Mưu lại nói:

"Mỗi buổi sáng tỉnh lại em liền thấy cả người anh lạnh lẽo, có đôi khi em thậm chí còn không dám duỗi tay xem hơi thở của anh, sợ anh..."

Nói đến đây, không thể nói được nữa.

Đã trải qua nhiều chuyện thậm tệ đến vậy, thậm chí cậu còn vứt bỏ người yêu của quá khứ, Trần Mưu chỉ muốn cùng Nguyên Phi Hòa cùng nhau sống một cuộc đời an ổn, nhưng hiện thực không ngừng nhắc nhở cậu rằng, thân thể người yêu của cậu càng ngày càng kém, không nói đến việc răng long đầu bạc, có lẽ vào một ngày nào đó sẽ im lặng nằm ở bên cạnh cậu rời bỏ cậu.

Những chuyện đó Trần Mưu không thể nói ra bằng lời, nên cậu chỉ có thể làm những chuyện nằm trong khả năng cho phép của cậu.

Nguyên Phi Hòa cũng đau lòng khi biết Trần Mưu không có cảm giác an toàn, nhưng không nghĩ đến cảm giác bất an ấy lại đến mức độ này, hắn nói:

"Mưu Mưu... anh sai rồi, sau này anh sẽ nghe lời em."

Trần Mưu thở dài, cậu nói:

"Thôi bỏ đi, cũng là do em nóng nảy..."

Cậu đổi lần kiểm tra từ nửa năm thành ba tháng một lần, cũng khó trách Nguyên Phi Hòa mất kiên nhẫn, lúc này, cậu ngồi xuống bình tĩnh mà cân nhắc lại mới phát hiện bản thân rất cực đoan.

Trần Mưu nói:

"Anh chừng nào, mới nóng lại được?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Mưu Mưu, em quên là... mỗi lần anh tiến vào trong em, anh đều rất nóng mà."

Hắn cố ý trêu đùa để hòa hoãn không khí trầm trọng giữa hai người.

Trần Mưu yên lặng trong chốc lát, chợt hỏi:

"Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh.... Chuyện mà anh ấn tượng sâu nhất, là gì?"

Cậu nói xong lại bổ sung thêm:

"Nếu anh không muốn nói cũng không sao."

Nguyên Phi Hòa lại cười cười lắc đầu, ánh mắt của hắn cực kì tĩnh lặng, giống như đang ở trong hồi ức cực kì xa xăm, hắn nói:

"Chuyện anh ấn tượng nhất.... là những lời em nói với anh khi ở trong hang động kia."

Trần Mưu đoán được Nguyên Phi Hòa muốn nói gì.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Em nói, em không cần anh, muốn đi cùng một cái khác của anh."

Hắn nói đến đây, lại cười:

"Anh còn tưởng rằng, những kí ức mà anh nhớ nhất là những ngày tháng vui vẻ cùng em chứ."

Đáng tiếc những điều tốt đẹp đó đã qua lâu lắm rồi, hắn đã sắp nhớ không rõ nữa.

Nguyên Phi Hòa nói xong lại hỏi lại Trần Mưu, hắn nói:

"Vậy còn em, chuyện mà em nhớ nhất, là gì?"

Trần Mưu không giống Nguyên Phi Hòa, không trải qua nhiều lần luân hồi như hắn, cậu nhìn gương mặt tái nhợt của Nguyên Phi Hòa, con ngươi như ánh sao trời đang lóe sáng, thổ lộ hết những thứ giấu sâu nhất trong nội tâm ra ngoài, cậu nói:

"Em nhớ nhất cũng nhớ rõ nhất, là hình ảnh khi anh chết đói."

Chật vật, gầy yếu, cuộn người thành một đoàn, trên người chỉ còn lại một tầng da bao xung quanh bộ xương, Trần Mưu chỉ nhìn thoáng qua nhưng hình ảnh đó khiến cậu không thể nào quên được.

Hai người trầm mặc, Trần Mưu cúi đầu, nhỏ giọng nói:

"Phi Hòa... em có thể... nhờ anh một chuyện không?"

Nguyên Phi Hòa hỏi, chuyện gì.

Đôi mắt Trần Mưu nhìn về Nguyên Phi Hòa dần hiện lên một tầng hơi nước hơi mỏng, cậu nói:

"Anh... có thể cứu, cứu bản thân khi đó được không?"

Nguyên Phi Hòa nghe thế vốn nên tức giận, nhưng hắn có cố thế nào thì cơn giận cũng không dấy lên nổi, hắn nói:

"Cứu sống, sau đó thì sao?"

Trần Mưu nói:

"Không có em, Phi Hòa cũng sẽ sống tốt mà thôi."

Nguyên Phi Hòa không giống cậu, hắn không có khuyết tật về mặt tính cách, thoát khỏi bóng ma trong lòng hắn thì hắn vẫn sẽ tìm được người có thể ở cạnh hắn cả đời.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Em nghĩ như thế sao?"

Trần Mưu gian nan gật đầu, nếu cậu mất đi Nguyên Phi Hòa chắc hẳn cậu sẽ không sống tạm bợ qua ngày, nhưng tính cách của Nguyên Phi Hòa mềm yếu hơn rất nhiều so với cậu, nếu có thể thoát khỏi vòng tròn luân hồi vậy có phải hắn sẽ không cần phải chịu những đau khổ kia nữa không?

Nguyên Phi Hòa không muốn đi cười nhạo tấm lòng của Trần Mưu, hắn nói:

"Anh có thể trở lại quá khứ, cứu Nguyên Phi Hòa khi đó."

Hắn biết, Trần Mưu đã nghẹn chuyện này ở trong lòng lâu lắm rồi, hôm nay có thể nói ra cũng là chuyện tốt.

Trần Mưu nghe được câu trả lời của Nguyên Phi Hòa, ánh mắt sáng rực lên.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Nhưng nếu thay đổi hắn ta, chẳng khác nào thay đổi chính bản thân anh, Trần Mưu, nếu cứu hắn, anh sẽ biến mất."

Ngọn lửa trong mắt Trần Mưu lập tức bị dập tắt, cậu không nói gì nữa mà duỗi tay ôm chặt Nguyên Phi Hòa, cậu nói:

"Thôi, thuận theo tự nhiên đi."

Nguyên Phi Hòa dựa vào đôi vai rắn chắc của Trần Mưu, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm mép giường, trái nho tươi ngon trong miệng, nhưng khóe mắt lại chậm rãi chảy ra một giọt nước mắt.

Trần Mưu phát hiện Nguyên Phi Hòa khóc, vì thế cậu bắt đầu vụng về mà an ủi, cậu nói:

"Đừng khóc, Phi Hòa, em sai rồi.... sau này em sẽ không bao giờ nói về chuyện này nữa."

Nguyên Phi Hòa chưa nói được cũng chưa nói không, hắn tất nhiên sẽ không nói cho Trần Mưu biết rằng, đây không phải là giọt nước mắt bi thương mà là hạnh phúc – Mưu Mưu của hắn, từ trước đến này chưa từng quên hắn.

1

Trần Mưu thật cẩn thận hôn Nguyên Phi Hòa, sau đó liếm sạch nước mắt đang treo trên mắt hắn, cậu nói:

"Phi Hòa..."

Nguyên Phi Hòa nhẹ nhàng lên tiếng, ngón tay của hắn ngắt một quả nho, đặt lên môi của Trần Mưu, sau đó thò lại gần, nhẹ nhàng liếm lên lớp da màu tím bên ngoài của trái nhỏ, hắn làm nũng:

"Mưu Mưu, anh muốn làm..."

Trần Mưu nghe xong cảm thấy tất cả những cảm xúc ái muội trong không khí lập tức bay sạch sẽ không thấy, bây giờ cậu hận không thể nhảy dựng lên từ trên giường, nhanh chóng tìm một lý do để ra ngoài.... Nói cũng không ai tin, dù Nguyên Phi Hòa cứ mang bộ dạng như người bị bệnh nặng, nhưng ở trên giường, Trần Mưu vẫn không phải là đối thủ của hắn...

Bây giờ nghe thấy cái câu "anh muốn làm" Trần Mưu liền cảm thấy mông của mình hơi đau đau...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi