Chương 1016
Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ rằng Lưu Thiên Hàn lại bỏ Cung Tư Mỹ ở lại mà bế cô rời đi luôn.
Đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh, cô có thể cảm nhận được sự khó chịu mãnh liệt trên người anh rất rõ ràng.
Ừm, biểu hiện điển hình của ghen tuông đây mà.
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên muốn cười, cô luôn cảm thấy diễn xuất của Lâm Tư Hãn thực sự quá khoa trương, nhất là khi cậu ta đóng nam thứ bảy ở trong phòng thử đồ lại càng cay mắt hơn.
Cô thật sự không ngờ diễn xuất cay mắt của Lâm Tư Hãn lại có hiệu quả không ngờ tới.
Sau khi Lưu Thiên Hàn đặt vào ghế sau xe thì định đi ra đằng trước lái xe. Nhưng anh còn chưa đóng cửa xe đằng sau lại thì Nhan Nhã Tịnh đã giãy dụa muốn xuống xe rồi.
Nhan Nhã Tịnh giả bộ vô cùng nôn nóng, như đóa hoa trắng nhỏ bị côn đồ cưỡng ép: “Anh hai, anh thả em xuống đi! Em phải đi tìm Tư Hãn! Tư Hãn vừa mới bị ngã, em phải đi xem xem anh ấy có bị thương hay không!”
“Nhan Nhã Tịnh!”
Bàn tay Lưu Thiên Hàn sững lại, anh không muốn đóng chặt cửa xe nữa, bây giờ anh chỉ muốn đánh chết người phụ nữ không biết điều này thôi!
“Anh hai, Lâm Tư Hãn thực sự bị thương rồi! Ban nãy lúc anh ném anh ấy dồn sức như thế, anh ấy chắc chắn sẽ rất đau!”
Nhan Nhã Tịnh cứ cảm thấy diễn xuất của Lâm Tư Hãn khoa trương, nhưng thực ra diễn xuất của cô cũng có hơi khoa trương. Lại chẳng đúng à, bây giờ cô còn đang ôm ngực, dáng vẻ đau không muốn sống nữa, trông cực kỳ khoa trương.
“Em đau lòng quá! Em muốn đi xem Tư Hãn thế nào! Em muốn đi xem Tư Hãn của em!”
Sau khi nói xong câu này, Nhan Nhã Tịnh thực sự bị chính mình làm cho ghê tởm, lại còn Tư Hãn của em…
Ai cần cái đồ nam thứ bảy giơ tay hoa lan đó chứ!
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt điển trai càng ngày càng âm trầm của Lưu Thiên Hàn trước mặt, Nhan Nhã Tịnh biết màn biểu diễn của cô đã có tác dụng rồi, cô lại cố gắng biểu diễn hơn: “Anh hai, anh có thể đừng chắn cửa không? Em thực sự muốn xuống xe! Nếu như em không đi kiểm tra vết thương của Tư Hãn thì em không yên tâm được.”
Kiểm tra vết thương của tên mặt non ẻo lả kia?
Cô muốn kiểm tra như thế nào?
C.ởi quần áo của cậu ta ra để kiểm tra sao!
Nghĩ tới Nhan Nhã Tịnh .c.ởi quần áo của Lâm Tư Hãn ra rồi kiểm tra tỉ mỉ thương thế của cậu ta, Lưu Thiên Hàn chỉ ước gì có thể chặt tay của Nhan Nhã Tịnh, rồi lại móc mắt cô ra!
“Anh hai, coi như em cầu xin anh đấy, em đừng ngăn cản em nữa có được không? Em thực sự rất…”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói hết thì môi cô đã bị Lưu Thiên Hàn chặn kín.
Nhan Nhã Tịnh khiếp sợ trừng to mắt, sau khi anh Lưu mất trí nhớ lại chủ động hôn cô ư!
Không phải cô chủ động nhào vào lòng, cũng không phải cô cưỡng ép anh, mà là anh cưỡng hôn cô!
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh mừng rơn.
Nhưng bây giờ cô vẫn còn đang diễn sâu, không thể để Lưu Thiên Hàn nhìn ra được cô đang đắc ý.