Chương 1027
Nhìn trông Nhan An Bảo gầy hơn Chu Tử Hào rất nhiều, nhưng nếu như thực sự đánh nhau, cậu bé chưa chắc đã thua Chu Tử Hào.
Thịnh Vân Hiên mời huấn luyện viên võ thuật riêng cho cậu bé, hơn nữa cậu bé còn có thiên phú thông minh. Loại nhóc con như Chu Tử Hào, đừng nói là một người, dù là mười người cậu bé cũng không bị thiệt được.
Chỉ là vì bình thường cậu bé không thích gây chuyện thị phi nên mới không quan tâm tới sự khiêu khích của Chu Tử Hào, nhưng hôm nay Chu Tử Hào quá đáng quá, cậu bé không muốn nhịn nữa!
“Nhan An Bảo, cậu còn thực sự dám đánh nhau với tôi à!” Chu Tử Hào quệt mũi: “Được, tôi sẽ đánh cho cậu có muốn khóc cũng khóc không ra!”
Nói rồi, Chu Tử Hào giơ nắm đấm lên, đấm mạnh về phía mặt Nhan An Bảo.
Đương nhiên Nhan Nhã Tịnh không thể trơ mắt nhìn Nhan An Bảo bị đánh được, cô đi nhanh tới muốn ngăn Chu Tử Hào lại, nhưng động tác của Lưu Thiên Hàn càng nhanh hơn, trong chớp nhoáng nắm đấm nóng rực của Chu Tử Hào đã bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt lại.
“Này, chú là ai! Chú buông tôi ra!”
Chu Tử Hào tức đến mức mũi nhăn hết cả lại, cậu ta cố gắng muốn rút nắm đấm ra khỏi tay Lưu Thiên Hàn, nhưng sức lực của cậu ta quá yếu so với Lưu Thiên Hàn, cậu ta không rút ra được.
“Ba…”
Có thể do thường hay bị nói là đứa mồ côi ba, trong lòng quá tủi thân, nên lúc này Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cũng quên mất gọi Lưu Thiên Hàn là bác hai, mà đồng thanh gọi ba giống như trước đây.
Ba?
Chu Tử Hào sững sờ, không phải ba của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ chết rồi sao? Sao bọn họ vẫn còn có ba nữa?
Dáng người Lưu Thiên Hàn cao ráo, Chu Tử Hào tốn sức ngẩng đầu lên, mới nhìn rõ khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn.
Nhìn gương mặt cao quý giống hệt Nhan An Bảo kia, Chu Tử Hào suýt chút nữa thì giật mình kêu thành tiếng.
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ không nói dối, ba của bọn họ, thực sự vẫn còn sống!
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhìn nhau, hai đứa mãi mới nhận ra rằng ban nãy mình vừa mới gọi nhầm.
Nhan An Bảo căng thẳng siết góc áo, nếu như ba không thừa nhận mình là ba của bọn họ, sau này Chu Tử Hào chắc chắn sẽ càng đắc ý hơn! Hơn nữa còn có càng nhiều người cười nhạo bọn chúng là những đứa trẻ mồ côi ba!
Tuy rằng khuôn mặt lạnh lùng kia của Nhan An Bảo không có biểu cảm gì rõ rệt, nhưng mức độ căng thẳng của cậu bé không hề ít hơn Nhan An Mỹ.
Cậu bé thực sự sợ ba sẽ nói một câu rằng, tôi không phải ba của các cháu.
“Ba…”
Nhan An Bảo lại gọi khẽ một tiếng, trong tiếng gọi này mang theo sự cầu xin trong im lặng.
Lưu Thiên Hàn vừa nghe thấy Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ gọi anh là ba, đúng thật là muốn sửa lại cho chúng, anh là bác hai của chúng nó.
Nhưng đối diện với ánh mắt mong đợi kia, còn nhớ tới dáng vẻ đắc ý của Chu Tử Hào ban nãy, bỗng nhiên anh không nỡ lòng vạch trần chút thủ đoạn nhỏ này của hai đứa.
Thôi vậy, chiều theo ý chúng một lần đi, ai bảo anh lại thích bao che bênh vực như vậy chứ!
“Ừm.”