NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 1033

Nhìn Nhan An Mỹ đóng chặt cửa phòng nghỉ ngơi lại, mặt Nhan Nhã Tịnh đỏ như con tôm bị luộc chín.

Cô mất tự nhiên ho một tiếng: “Anh hai, anh không cần phải ngại, An Bảo và An Mỹ rất thành thật, chúng nó nói không nhìn thấy thì chắc là thật sự không nhìn thấy gì cả đâu.”

Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh lại lặng lẽ thêm một câu trong lòng.

Không thấy mới lạ!

“Nhan Nhã Tịnh, hình như cô không thấy lạ lẫm khi bị bắt gặp chuyện hôn nhau này nhỉ.”

Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt dò xét: “Trước đây cô thường hay hôn người khác à?”

Thường xuyên chứ! Phải nói là liên tục luôn!

Nhan Nhã Tịnh cũng rất thành thật, cô khẽ gật đầu với Lưu Thiên Hàn: “Đúng vậy, trước đây hôn với anh Lưu, bị An Bảo và An Mỹ bắt gặp nhiều lần lắm rồi.”

“Có một lần là ở chung cư của em, An Mỹ còn nói mắt của nó đột nhiên bị mù, không nhìn thấy gì hết, xấu hổ lắm!”

Nhan Nhã Tịnh nói ra những điều này, có một phần là không muốn giấu Lưu Thiên Hàn, còn có một mặt khác đó là cô muốn tiện thể nhắc tới chuyện xảy ra trước đây để kíc.h thích Lưu Thiên Hàn khôi phục trí nhớ.

Ai ngờ, Lưu Thiên Hàn nghe lời này của Nhan Nhã Tịnh lại tức đến mức cười khẩy thành tiếng.

“Ha!”

Toàn thân Lưu Thiên Hàn lạnh lẽo: “Cho nên, ban nãy cô lại coi tôi thành thế thân của Thiên Hàn à?”

Nhan Nhã Tịnh giật giật môi, cô muốn nói rằng anh chính là anh Lưu mà, nhưng anh lại không tin câu nói này!

Cô chỉ đành nói nửa vời: “Cứ coi vậy đi!”

“Ha!”

Khí thế quanh thân Lưu Thiên Hàn càng lạnh hơn, anh nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, như thể muốn đâm ra một cái lỗ trên người cô: “Nhan Nhã Tịnh, Lục Gia Thành tôi sẽ không làm thế thân của ai hết! Cho dù Thiên Hàn có là em trai ruột cùng chung bào thai với tôi!”

Nhan Nhã Tịnh thực sự rất bất lực khi Lưu Thiên Hàn có chết cũng không tin rằng mình không phải là Lưu Gia Thành.

Cô biết, nếu như cô tranh luận chuyện thân phận của anh với anh, hai người chắc chắn lại cãi nhau, khó khăn lắm bây giờ quan hệ của cô với anh mới tốt hơn một chút, cô không muốn lại trở nên gượng gạo nữa.

Cô nở nụ cười, trên khuôn mặt sinh động là vẻ lấy lòng rất rõ ràng: “Anh hai, anh đừng tức giận có được không? Sau này em sẽ không coi anh thành thế thân của ai nữa!”

“Anh hai, anh chính là anh, không thể thay thế được!”

Nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói lời này, Lưu Thiên Hàn dựng hết lông lên lập tức được vuốt thuận, anh kiêu ngạo khịt mũi một tiếng, ừm, coi như người phụ nữ này biết ăn nói.

“Anh hai, anh không tức giận nữa có phải không?” Nhan Nhã Tịnh nịnh nọt cười nói với Lưu Thiên Hàn.

“Ừm.” Anh là người nhỏ nhen như vậy sao?

“Anh hai, nếu như anh đã không tức giận thì em có thể hôn anh nữa không?”

Người đàn ông kiêu ngạo cố gắng bày ra dáng vẻ Liễu Hạ Huệ không có ha.m muốn, nhưng yêu cầu này, anh có thể không đồng ý chắc?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi