NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 1091

Huống chi thấy dáng vẻ khẳng định khăng khăng của Lưu Thiên Hàn, không hiểu sao bọn họ cũng tin chắc cầu Bích Thủy sập không phải do Lưu Thị.

Người đã chết rồi, cũng nên chôn cất cho an ổn, cứ trưng thi thể trước cửa cao ốc Lưu Thị mãi thế này cũng không phải cách hay.

Sau khi Lưu Thiên Hàn hứa hẹn, người nhà người chết đều thương lượng với nhau, cũng quyết định đi về trước, chờ ngày mai lại tới tiếp tục đòi lẽ phải.

Thấy Lưu Thiên Hàn không hề khắc khẩu tranh đấu với người nhà người chết, Lưu Quốc Nam đứng trước cửa sổ sát đất không khỏi thất vọng.

Tuy người nhà người bị hại tới cửa Lưu Thị ồn ào sẽ gây ảnh hưởng tới hình tượng của Lưu Thị, nhưng chủ yếu là càng ảnh hưởng tới mặt mũi chủ tịch Lưu Thị hơn. Đương nhiên là Lưu Quốc Nam hy vọng bọn họ càng ồn ào càng tốt.

Lưu Quốc Nam đang định gọi điện thoại cho Lưu Kiêu, bảo anh ta nghĩ cách khiến chuyện này náo loạn hơn một chút thì lại thấy mẹ của Phó Xuyên dưới lầu bỗng ngất xỉu nằm dưới đất, không chút nhúc nhích.

“Mẹ! Mẹ sao thế? Mẹ! Mẹ mau tỉnh lại đi, mẹ đừng làm con sợ!” Phó Xuyên lo lắng đến mức nước mắt lã chã, mà khóe môi Lưu Quốc Nam cũng không khống chế được mà nhếch lên.

Ông ta là người bày ra mọi chuyện, đương nhiên đã sớm hiểu rõ tình trạng gia đình của các nạn nhân.

Ông ta biết người phụ nữ ngã dưới đất có bệnh tim nghiêm trọng. Vốn dĩ tình cảm của cô ấy với chồng rất tốt, hiện tại chồng chết, chỉ e là bị kích thích quá nặng rồi tái phát bệnh tim đây mà!

Lưu Quốc Nam nở nụ cười âm trầm tàn độc! Đừng tỉnh! Chết mới càng tốt! Nếu đêm nay trước cửa cao ốc Lưu Thị có người chết, dù Lưu Thiên Hàn chứng minh được cầu Bích Thủy không bớt xén nguyên vật liệu thì vị trí chủ tịch Lưu Thị này cũng không giữ được!

Dư luận trên thế giới này chính là như vậy, dù chỉ là tin đồn vô lý nhưng nếu nhiều người cứ nhai đi nhai lại thì cuối cùng vẫn thành sự thật.

Dù cho cái chết của mẹ Phó Xuyên không liên quan gì tới Lưu Thiên Hàn chăng nữa, chỉ cần chuyện này truyền ra ngoài, đến cùng nhất định sẽ ngoặt hướng.

Nếu ông ta lèo lái thêm một chút, toàn bộ người trên thế giới đều sẽ cho rằng Lưu Thiên Hàn hại chết ba của Phó Xuyên, sau đó chết không chịu nhận, bức cho mẹ của Phó Xuyên cũng qua đời!

Nghĩ tới đây, Lưu Quốc Nam vội vàng gọi một cuộc điện thoại: “Người phụ nữ bị bệnh tim kia xỉu rồi! Lát nữa nếu cô ta bị đưa tới bệnh viện chữa chạy thì nhớ… nhất định không thể để người này tỉnh lại nữa! Tôi muốn cả thế giới này đều cho rằng Lưu Gia Thành bức tử cô ta!”

Sau khi gọi điện thoại xong, Lưu Quốc Nam cũng xuống lầu. Tiếng của Phó Xuyên khiến người ta nghe mà đau lòng. Cậu bé dồn sức ôm chặt người mẹ nằm dưới đất không nhúc nhích, gào khóc đau thấu tim gan: “Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi! Mẹ đừng bỏ con lại mà! Xuyên đã không có ba rồi, Xuyên không thể mất cả mẹ được!”

“Không thở nữa rồi! Hình như cô ấy tắt thở rồi!”

“Lưu Thị bức chết người! Chúng tôi muốn Lưu Thị trả lẽ phải cho chúng tôi!”

Không biết ai đứng giữa đám người hô lên một tiếng như thế, mọi người xung quanh lập tức xôn xao: “Chẳng lẽ cô ấy tắt thở thật ư?”

Có mấy người do Lưu Quốc Nam tìm tới sợ chuyện không huyên náo đủ, xé giọng gào lên: “Chết người rồi! Chết người rồi! Cậu hai Lưu hại chết người rồi! Còn có vương pháp nữa không, còn có công lý nữa hay không!”

Rõ ràng Lưu Thiên Hàn cũng không ngờ mẹ của Phó Xuyên lại bỗng dưng phát bệnh, không nhịn được mà cau mày.

Đặc biệt là khi nghe thấy tiếng thét chói tai của đám gây sự kia, mặt anh càng âm trầm vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi