Chương 1131
Thật ra, không phải tất cả mọi người đều không biết phân biệt đúng sai, Chu Tịnh nhằm vào Nhan Nhã Tịnh như vậy, bên cạnh có không ít người đều cảm thấy cô ta làm quá mức.
Chỉ có điều e ngại thế lực nhà họ Chu, không có ai dám ra mặt giúp Nhan Nhã Tịnh.
Thấy những tinh anh xã hội xung quanh tránh né Nhan Nhã Tịnh, Chu Tịnh vẫn thấy chưa đủ.
Cô ta biết Cung Tư Mỹ ghét Nhan Nhã Tịnh đến chết, mà cô ta lại muốn lấy lòng Cung Tư Mỹ, cách tốt nhất chính là khiến Nhan Nhã Tịnh xấu mặt đến cùng, tốt nhất là ai nấy đều hô đánh!
Cô ta bước nhanh đến trước mặt Nhan Nhã Tịnh, cất giọng bén nhọn khắc nghiệt nói, “Tiểu quả phụ thật không cần mặt mũi nữa nha! Không ai thèm còn cố sống cố chết ở lại không đi! Có phải bây giờ tiểu quả phụ đều không có giới hạn như vậy hay không, vì muốn dụ dỗ đàn ông, việc hạ tiện gì cũng đều làm ra được?!”
“Đáng tiếc nha, tiểu quả phụ bị nhà họ Lục quét ra khỏi cửa, tiểu quả phụ tương truyền khắc đàn ông, cho dù có cởi sạch đồ đứng ở đây, cũng không có đàn ông nào thèm!”
Nghe thấy lời này của Chu Tịnh, không ít con cháu nhà giàu có quan hệ tương đối tốt với Chu Tịnh đều không nhịn được cười váng lên.
Nghe thấy tiếng cười vang lên xung quanh, Vu Tiếu và Hà Tư Vũ tức đến hốc mắt đều đỏ, Nhan Nhã Tịnh tuy mặt mày vẫn điềm nhiên như cũ, nhưng nếu nói không có chút khó xử nào thì chắc chắn là giả.
Cô cần mặt mũi, tối nay Chu Tịnh đích thực là muốn khiến cho cô không còn chút mặt mũi nào.
Đám người Chu Tịnh đều đang cười đến đắc ý, một bàn tay thanh tú thon dài liền đưa tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh.
“Tiểu thư, có thể mời cô nhảy một điệu không?”
Nghe thấy âm thanh này, Chu Tịnh không khỏi giật mình một cái, cô ta không ngờ tới, vẫn còn thật có người không sợ bị Nhan Nhã Tịnh liên luỵ cùng mất mặt, còn dám mời Nhan Nhã Tịnh khiêu vũ.
Chu Tịnh vô thức cho rằng, người đàn ông mời Nhan Nhã Tịnh khiêu vũ, nhất định là loại dưa vẹo táo nứt không lên nổi mặt bàn.
Tinh anh xã hội có tài có mạo, đều là những người ưa mặt mũi, anh ta đương nhiên không ngốc đến độ này, cùng Nhan Nhã Tịnh chịu mất mặt trước mọi người.
Chu Tịnh âm thầm cười lạnh, Nhan Nhã Tịnh không ai thèm, mất mặt, khiêu vũ với một tên dưa vẹo táo nứt, càng mất mặt!
Chu Tịnh khẽ hắng hắng giọng, đang chuẩn bị mượn vị tiên sinh dưa vẹo táo nứt này, ác liệt cười chê Nhan Nhã Tịnh một hồi, vừa quay mặt lại, cô ta bèn nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận như được thần tạo hoá hôn qua.
Cô ta phải hình dung khuôn mặt đó như thế nào nhỉ?
Khuôn mặt đó, vẫn là khuôn mặt trong ký ức sâu thẳm, nhưng cho dù từng lặp đi lặp lại hồi tưởng vô số lần trong những cơn mơ lúc nửa đêm của mình đi nữa, lại một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt đó, cô ta vẫn không kiềm được kinh diễm.
Quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.
Đúng vậy, thiếu niên trong lòng cô ta, còn đẹp hơn cả mỹ ngọc đẹp nhất.
Gương mặt như ngọc, tròng mắt như mặc ngọc, dưới cặp kính phẳng gọng vàng, đôi mắt trong veo của anh ấy cũng toả ra ánh sáng ấm áp như noãn ngọc, khiến người khác không thể nào rời mắt.
Thẩm Quyện, Cậu Thẩm.
“Thẩm… Cậu Thẩm?” Chu Tịnh sững sờ mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
Cô ta nhanh chóng sửa sang lại quần áo của chính mình, muốn thể hiện một mặt tốt đẹp nhất của bản thân trước mặt Thẩm Quyện.