Chương 1185
Nghĩ đến mỗi ngày sau này của mình, đều phải chịu đựng loại giày vò như thế, hai chân An Tình thoắt cái nhềm nhũn, bịch một tiếng ngã liệt trên đất.
Nghĩ đến điều gì đó, trong lòng An Tình đột nhiên như được thêm vài phần trông cậy, “Anh Mục Hàng, chúng ta làm một cái giao dịch! Bỏ qua cho em, em giúp anh theo đuổi lại Tô Thu Quỳnh!”
Rất nhiều hiểu lầm giữa Chiến Mục Hàng và Tô Thu Quỳnh, đều do cô ta mà ra, cô ta tự mình ra mặt giải thích là thủ đoạn tốt nhất để sửa chữa mối quan hệ của bọn họ, bây giờ Chiến Mục Hàng bức thiết muốn theo đuổi lại Tô Thu Quỳnh như vậy, cô ta không tin Chiến Mục Hàng sẽ từ chối thỉnh cầu của cô ta!
Tuy rằng điều cô ta kháng cự nhất trên đời này, chính là việc Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hàng ở bên nhau, nhưng vì để không phải vào cái bệnh viện tâm thần đáng sợ đó, cô ta chỉ có thể thoả hiệp với Chiến Mục Hàng.
Nơi đó, là địa ngục nhân gian mà người Vân Hải ai nghe cũng sợ, nếu cô ta bị đưa vào đó, thì đời này đều không thể xoay người được nữa!
“Làm giao dịch với tôi? An Tình, cô không xứng!”
Chiến Mục Hàng nhếch nhếch môi, trong đáy mắt lại là vẻ vô cảm khát máu, “An Tình, cô cho người làm bị thương, là cái tay nào của Tô Thu Quỳnh? Ồ, là ngón út bàn tay trái nhỉ!”
“Anh Mục Hàng, anh muốn làm gì?!”
An Tình như ý thức được điều gì đó, cô ta thất thanh ré lên, “Anh Mục Hàng, đừng mà! Em không muốn mất ngón tay, em không muốn biến thành kẻ tàn phế giống Tô Thu Quỳnh! Anh Mục Hàng, đừng mà! Đừng mà!”
Tàn phế?!
Vốn dĩ, đôi mắt của Chiến Mục Hàng còn có thể nhìn thấy nhân gian, sau khi nghe thấy từ tàn phế này, đôi mắt lạnh thấu tận xương của anh ta chỉ còn lại địa ngục.
Phải rồi, chính là vì ngón tay út bị gãy đó, mà một Tô Thu Quỳnh từng tài năng loá mắt, bị bao nhiêu người chê cười là kẻ tàn phế chứ!
Nhưng An Tình cô ta, có tư cách gì mà nói Tô Thu Quỳnh là tàn phế?!
“An Tình, cô nghĩ nhiều rồi, thứ tôi muốn cô mất đi, đâu chỉ là ngón tay út!”
Nói xong lời này, Chiến Mục Hàng không nhìn An Tình thêm một cái nào nữa, anh ta căn dặn Minh Quân một câu, rồi không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Nghe thấy lời căn dặn mà Chiến Mục Hàng nói với Minh Quân, chân An Tình mềm đến không làm sao mà bò dậy được.
Cô ta chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh, theo từng lỗ chân lông của cô ta, từng tấc từng tấc thâm nhập vào tận đáy lòng cô ta.
Anh ta nói với Minh Quân, đừng để cô ta chết quá dễ dàng.
An Tình biết, trong vòng năm năm, cô ta không thể chết được, nhưng mà, nghĩ tới những chuyện mà cô ta đã cho người làm với Tô Thu Quỳnh, cô ta ước gì mình có thể chết ngay lúc này.
Những giày vò đó, nếu gấp bội mà trả lại trên người cô ta, thì sau này, mỗi ngày sống của cô ta đều sẽ giống như chìm trong luyện ngục!
“Minh Quân, đừng qua đây! Đừng đụng vào tôi!”
Sau khi bị Minh Quân ném về lại phòng khách, Minh Quân đẩy đẩy cặp kính phẳng dùng để ra vẻ văn nhã trên sống mũi, từng bước từng bước tiến tới trước mặt An Tình.
Nhìn thân thể Minh Quân như muốn dán tới trên người cô ta, An Tình không thể khống chế được cơn khủng hoảng trong lòng nữa, cô ta cuồng loạn kêu to, “Minh Quân, anh cút đi cho tôi! Đừng đụng vào tôi! Anh đừng đụng vào tôi! Tôi là người phụ nữ của anh Mục Hàng, anh là cái thứ gì chứ, anh đừng có đụng vào tôi!”