NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

Chương 1187

An Tình vốn còn có thể cắn răng so cao thấp với Minh Quân, nhưng hiện giờ nhìn thấy con dao hàn quang lấp loé đó cơ hồ muốn dán lên mặt mình, phòng tuyến trong lòng cô ta triệt để sụp đổ, cô ta khóc lóc kêu to, “Minh Quân, anh lấy dao ra! Anh đừng giết tôi! Chỉ cần anh lấy dao ra, anh muốn tôi làm gì tôi đều bằng lòng!”

“An Tình, xin lỗi cô Tô đi!”

An Tình hận đến mức cắn tới máu trong miệng càng lúc càng nhiều, nhưng đối mặt với con dao trước mặt, cô ta vẫn là bịch một tiếng quỳ xuống trên đất.

“Tô Thu Quỳnh, tôi sai rồi! Tôi đáng chết! Tôi không nên hại cô hết lần này tới lần khác, tôi không nên chiếm đoạt công lao cứu anh Mục Hàng của cô, tôi càng không nên kiếm người ngược đãi cô ở trong tù! Tô Thu Quỳnh, tôi sai rồi, tôi nhận lỗi với cô, tôi ân hận rồi, cầu xin cô tha thứ cho tôi có được không?”

Những lời sám hối của An Tình đối với Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh đều không nghe được, nhưng Minh Quân nghe thấy từng tiếng xin lỗi này của An Tình, trong lòng lại có một cảm giác sảng khoái không nói nên lời.

Cuối cũng cũng coi như anh ta có thể làm được gì đó cho người con gái tốt đẹp có ơn tri ngộ với anh ta đó.

Cho dù cô ấy vĩnh viễn đều không biết được, nhưng đối với anh ta, cũng là niềm an ủi cả đời.

“Tô Thu Quỳnh, tôi không phải là người, tôi không biết xấu hổ, tôi tội đáng muôn chết, tôi … ”

An Tình tựa hồ như dùng hết toàn bộ sức lực từ thuở cha sinh mẹ đẻ không ngừng đem những từ ngữ không tốt áp lên người chính mình, sám hối với Tô Thu Quỳnh, cô ta nói quá lâu, cổ họng cũng có chút khàn cả rồi.

Cô ta cảm thấy lời nhận lỗi của mình đã đủ chân thành rồi, cô ta vồ đến trước mặt Minh Quân, ra sức ôm lấy chân anh ta, “Minh Quân, tôi xin lỗi Tô Thu Quỳnh rồi, tôi cũng biết lỗi sai của mình rồi, anh có thể bỏ qua cho tôi được không?”

“Minh Quân, tôi biết, trước đây tôi đã làm rất nhiều việc sai, tôi tội đáng muôn chết, nhưng người nào có phải thánh hiền, sao có thể không sai, anh tha cho tôi, cho tôi một cơ hội sửa sai làm lại từ đầu, có được không?”

Minh Quân không tiếp lời của An Tình, mà như có điều suy nghĩ liếc qua tay của An Tình một cái, “An Tình, tôi là cắt ngón út tay trái của cô trước, hay là tay phải?”

“Minh Quân, anh nói cái gì?” An Tình không thể tin nổi mà nhìn Minh Quân, cô ta dường như hoảng loạn mà ré lên, “Minh Quân, anh là có ý gì, tôi đã nghe lời anh xin lỗi Tô Thu Quỳnh rồi, sao anh còn có thể cắt ngón tay của tôi?!”

“Minh Quân, vữa nãy rõ ràng anh đã nhận lời với tôi, anh không thể nói lời mà không giữ lời!”

“Tôi nhận lời với cô?” Minh Quân âm trầm cười lạnh, gương mặt tuấn tú nhã nhặn đó, không giống như ở nhân gian, toàn thân anh ta từ trên xuống dưới chỉ có khí lạnh và bạc bẽo đến từ địa ngục.

“An Tình, tai của cô không tốt rồi có phải không? Tôi vừa nãy chỉ bảo cô nhận lỗi với Tô Thu Quỳnh, tôi khi nào đã từng nhận lời là sẽ tha cho cô?!”

Ý thức được dù cô ta có nhận lỗi với Tô Thu Quỳnh, Minh Quân cũng vẫn muốn cắt ngón tay của cô ta như cũ, An Tinh hoảng sợ đến cực điểm, cũng hận đến cực điểm.

Cô ta biết, có xin tha cũng không thể khiến Minh Quân tha cho cô ta, ngược lại chẳng thà cứ chửi cho sướng miệng, cũng giúp cho trong lòng mình thoải mái một chút.

An Tình dựa cứng ngắc vào tường, gương mặt cô ta vặn vẹo, hận ý như dao, “Minh Quân, anh không tính bỏ qua cho tôi có đúng không?! Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có chơi chết tôi, anh cũng sẽ không có kết cục tốt!”

“Anh không được chết tử tế! Anh và Tô Thu Quỳnh đều …”

“A a a a a !!!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi