Chương 1216
Chỉ có điều Cung Tư Mỹ che giấu chứng cứ phạm tội của cô ta quá kỹ, chứng cớ có chút khó tìm thôi. Kể cả Cao Bắc Vinh đến bây giờ cũng chưa tìm thấy manh mối Cung Tư Mỹ phạm tội.
“Tiểu Tịnh, Tiểu Thành thật sự là Tiểu Hàn sao? Sao có thể như vậy được! Tiểu Thành trước đây đã nói rõ ràng rằng nó rất chắc chắn mình là Lưu Gia Thành! ” Thịnh Vân Hiên dùng sức lắc đầu, bà vẫn không tiếp nhận được sự thật Lưu Gia Thành đã chết.
Nhan Nhã Tịnh không có tiếp lời ngay, cô trầm mặc một lúc rồi mới kiên định nói: “Mẹ, con dùng mạng sống của mình để đảm bảo, anh ấy không phải anh hai, anh ấy là Thiên Hàn. ”
“Mẹ, mong mẹ tin tưởng con một lần được không? Con thật sự không có lừa mẹ. ”
Thịnh Vân Hiên không trả lời câu hỏi của Nhan Nhã Tịnh.
Suy nghĩ của bà dần dần bay xa.
Mặc dù thời gian bà và Lưu Thiên Hàn với Lưu Gia Thành sống cùng nhau không nhiều, nhưng có những thứ cùng chảy trong huyết mạch thì không có ai chặt đứt được.
Thực ra khu nãy nhìn thấy những bản báo cáo đó, bà đã có chút tin người chết là Lưu Gia Thành rồi.
Nói sao đây?
Bởi vì Lưu Thiên Hàn vẫn luôn chắc chắn mình là Lưu Gia Thành, Thịnh Vân Hiên trước nay chưa từng nghi ngờ thân phận của anh, nhưng khi ở cùng Lưu Thiên Hàn, bà vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng rằng anh và Lưu Gia Thành trước đây rất khác nhau.
Nhất là khi có một lần bà vô tình nhìn thấy vết bớt hình tròn trên vai trái của anh, nghi ngờ trong lòng bà lại càng nặng thêm.
Bà nhớ rất rõ, trên vai của Lưu Gia Thành và Lưu Thiên Hàn đều có vớt bớt hình tròn đó, chỉ có điều vết bớt củ Lưu Gia Thành là ở vai phải.
Thời điểm nhìn thấy vớt bớt đó, trong đầu Thịnh Vân Hiên thoáng hiện qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng bất kỳ suy nghĩ nào bà cũng đều cảm thấy quá sức vô lý.
Chết trong tai nạn xe rõ ràng là con trai út của bà, tại sao người còn sống hiện tại lại vẫn là Lưu Gia Thành!
Vậy nên Thịnh Vân Hiên thà tin rằng là do bà nhớ nhầm vị trí vết bớt cũng không muốn tin có chuyện kỳ lạ như vậy.
Nhưng hiện giờ đối mặt với những bản báo cáo này,đối mặt với cầu xin của Nhan Nhã Tịnh, Thịnh Vân Hiên không thể tiếp tục tự lừa mình dối người được nữa.
“Tiểu Tịnh, Tiểu Thành thật sự chết rồi sao? ”
Nước mắt của Thịnh Vân Hiên không khống chế được mà rơi xuống.
Lòng bàn tay mu bàn tay đêu là thịt, cả hai đều là con của bà, cho dù là ai chết cùng đều như nhát dao cứa vào tim bà, nỗi đau khổ khi người tóc trắng tiễn kẻ đầu xanh không có ai có thể hiểu được.
“Mẹ, anh hai đã mất rồi. ”
Nhận thấy Thịnh Vân Hiên đang run rẩy, Nhan Nhã Tịnh càng dùng sức nắm lấy tay của bà.
“Mẹ đừng buồn nữa, anh hai ở dưới suối vàng mà có biết cũng không muốn mẹ đau lòng như vậy đâu. ”
“Mẹ biết Tiểu Thành không hy vọng mẹ buồn, Tiểu Thành là một đứa trẻ tốt, rất tốt rất tốt. ”
Nghĩ đến Lưu Gia Thành, trong mắt Thịnh Vân Hiên có chút ánh sáng. Nhưng đắng chát trong miệng lại không giảm đi chút nào, Tiểu Thành của bà, thật sự rất hiểu chuyện, mới còn trẻ như vậy đã gánh vác hết trọng trách của Lưu thị, sau này lại vì cứu Lưu Thiên Hàn mà biến thành người thực vật, nó là đứa con tốt nhất trên thế giới, cũng là người anh tốt nhất trên thế giới này.