Chương 1226
Nói xong, Nhan Nhã Tịnh tươi cười xinh xắn vươn lòng bàn tay về phía Lưu Thiên Hàn.
Lòng bàn tay cô gái trắng nõn nhẵn nhụi, còn phiếm màu hồng khỏe mạnh.
Nếu trước hôm nay, nhìn thấy bàn tay nhỏ đáng yêu như vậy, Lưu Thiên Hàn chắc chắn sẽ cẩn thận nắm lấy, yêu thương hết mực.
Nhưng lúc này, cô càng lấy lòng, anh sẽ chỉ càng cảm thấy châm chọc.
Mọi chuyện đêm nay đâm thẳng vào tim anh, rất đau đớn. Kể cả anh muốn lừa mình dối người, giả vờ yên bình cũng không được.
“Nhan Nhã Tịnh, cô vẫn định dùng tôi làm thế thân của Thiên Hàn nữa à?”
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng gỡ Nhan Nhã Tịnh khỏi người mình: “Đáng tiếc, Lưu Gia Thành này không có sở thích làm thế thân của người khác!”
Lưu Thiên Hàn sức lớn, Nhan Nhã Tịnh lại đang đau thắt lưng, bị anh vung ra làm lưng cô càng đau hơn.
Nhưng dù toàn thân đau như muốn rời thành từng mảnh, cô vẫn lồm cồm bò dậy đi tới trước mặt Lưu Thiên Hàn.
Cô ôm lấy cánh tay anh, tựa như cún con sợ bị người ta vứt bỏ: “Anh hai, em thật sự không coi anh là thế thân của anh Lưu! Em thích anh thật mà! Em muốn ở bên anh đến khi đầu bạc.”
“Anh hai, đừng giận em nữa được không? Anh không thích chỗ nào thì em đều có thể sửa hết. Anh hai, em chỉ muốn ở bên anh.”
Lời này của Nhan Nhã Tịnh nghe rất êm tai, nếu trước đêm nay nghe được lời này, Lưu Thiên Hàn nhất định sẽ cảm động đến nỗi không thể kìm chế, hận không thể đào tim mình ra dâng cho cô.
Nhưng lúc này biết được chữ cái khắc ở mặt trong lắc tay và đáp án do chính miệng cô nói ra, toàn bộ hành vi lấy lòng của cô chỉ khiến anh cảm thấy ghê tởm.
Cái cô gọi là muốn bên anh đến lúc đầu bạc, cái mà cô lưu luyến cũng chỉ là gương mặt giống Thiên Hàn như đúc này của anh thôi!
“Nhan Nhã Tịnh, thứ tôi không thích nhất chính là cô. Cô nói xem, cô còn sửa thế nào bây giờ?”
Giọng nói lạnh nhạt mang theo vẻ châm chọc từ tận linh hồn. Lưu Thiên Hàn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh thoáng cái trắng bệch như tờ giấy, mỉa mai cười nói: “Nhan Nhã Tịnh, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi, làm tôi ghê tởm nữa!”
“Anh hai, anh có ý gì?”
Nhan Nhã Tịnh trợn trừng hai mắt, bởi vì trái tim đau đớn kịch liệt nên môi cũng không nhịn được mà run rẩy.
Cô run run dồn sức nắm lấy tay Lưu Thiên Hàn, gần như phải dùng hết sức lực cả người mới có thể nở nụ cười cứng ngắc.
“Anh hai, anh đang đùa với em đúng không? Sao em có thể không xuất hiện trước mặt anh được! Tối hôm nay anh cầu hôn em, chúng ta sắp cưới rồi cơ mà! Chúng ta cũng hứa sẽ bên nhau cả đời đến khi tóc bạc rồi!”
Lưu Thiên Hàn không đáp lại ngay, anh trầm mặc vài giây rồi mới chợt niết cằm Nhan Nhã Tịnh, hai tròng mắt đỏ đậm như thú hoang, mang theo sự tàn nhẫn và oán hận như rơi xuống Địa Ngục.
“Nhan Nhã Tịnh, nhìn cho kỹ vào!”