NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

Chương 1234

Có điều, em cũng cần một chút thời gian để xoa dịu lại. Chờ đến khi em sửa sang lại sự nhếch nhác trong lòng mình xong, thì dù anh chán em cũng được, ghét em cũng thế, em vẫn sẽ quấn lấy anh như viên kẹo mè xửng.

Nhan Nhã Tịnh dùng chăn quấn chặt cơ thể mình lại như nhộng, như thể chỉ có trốn trong chăn cô mới không cảm thấy lạnh đến thế.

Tối hôm nay cô không bước ra khỏi phòng ngủ nên cũng không có chú ý tới, ngay bãi cỏ dưới lầu có một người đàn ông bộ vest phẳng phiu, đang mở đèn pin trên điện thoại lục tung mọi ngóc ngách để tìm chiếc nhẫn mà anh đã ném đi.

Lúc này Lưu Thiên Hàn thật sự quyết tâm kết thúc với Nhan Nhã Tịnh, anh cũng xác định bản thân mình không thể nào quay đầu lại.

Nhưng anh cứ như bị ma nhập vậy, như đang phát điên mà nhất quyết phải tìm lại cho bằng được chiếc nhẫn kia.

Lúc chạng vạng tối, trời đổ cơn mưa phùn, trong mặt cỏ có hơi ẩm ướt làm ngón tay thon dài cao quý của người đàn ông dính bùn đất, nhưng người đàn ông lại hoàn toàn không hay biết những chuyện đó, anh chỉ cẩn thận tìm kiếm báu vật mà mình đã đánh rơi.

Mặc dù chiếc nhẫn này là hàng định chế riêng, giá trị không nhỏ, nhưng thật sự chút tiền đó chẳng là gì với anh hết.

Nhưng không tìm lại được chiếc nhẫn này thì lòng anh lại như bị treo trên đỉnh núi, không cách nào hạ xuống được, khiến anh không thể nào sống như bình thường.

Anh đẩy bụi cỏ phía trước ra, vẫn không tìm được chiếc nhẫn, trong lòng Lưu Thiên Hàn chợt xuất hiện sự sốt ruột không nói rõ được.

Anh càng vội vàng lục tìm trong khắp các bụi cỏ tươi đẹp trên mặt đất.

Bụi cỏ bị anh kéo đến lộn xộn không chịu nổi, nhưng chiếc nhẫn của anh vẫn mất tăm mất tích.

Sấm chớp xẹt qua nặng nề dưới mái hiên, bầu trời đêm vốn dĩ yên tĩnh, nhoáng cái đã bị mưa to gió lớn che phủ.

Thời tiết đầu hạ đúng là nói thay đổi là thay đổi được ngay. Cơn mưa xối xả như trút nước, trong giây lát quần áo trên người Lưu Thiên Hàn đã bị xối ướt hết.

Dì Triệu đứng ở phía xa nhìn Lưu Thiên Hàn vẫn còn ở trên bãi cỏ, bèn vội vàng cầm dù đi ra đó.

Bà che dù trên người Lưu Thiên Hàn, động tác hơi khó khăn, nhẹ giọng khuyên: “Cậu hai, trời mưa rồi, cậu mau đi vào đi ạ!”

“Không cần phải để ý đến tôi! Tôi không vào!” Lưu Thiên Hàn vẫn tiếp tục cố chấp đi lên phía trước, mắt anh gằn đầy tia máu, còn mang theo cả sự cố chấp không ai có thể lay chuyển.

Thấy Lưu Thiên Hàn cố chấp như vậy, bà Triệu thật sự không biết mình nên nói gì mới phải.

Bà ấy cũng muốn tiếp tục bung dù giúp Lưu Thiên Hàn nhưng lại bị anh từ chối. Vậy là bà ấy chỉ có thể cầm dù quay trở lại phòng khách, ngẩn ngờ nhìn màn mưa rào rạt bên ngoài, cảm thán cậu hai Lưu ném chiếc nhẫn đi để rồi phải khổ sở tìm kiếm, hà tất phải tự giày vò như vậy!

Mưa càng ngày càng lớn, tìm nhẫn càng thêm khó khăn, ngay cả có mở đèn pin điện thoại lên thì cũng không có tác dụng gì.

Lưu Thiên Hàn dứt khoát quăng điện thoại sang một bên, khom người ngồi trên mặt đất lục lọi từng tấc từng thước, thật sự rất muốn tìm lại báu vật mà bản thân đã ném đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi