CHƯƠNG 1308
Thôn Tiền Sơn…
Nhan Nhã Tịnh từng nghe qua cái tên này, là một thôn xóm nhỏ hẻo lánh ở Vân Hải, tất nhiên chỗ như vậy không thể nào có camera được.
Người đàn bà gửi tin nhắn cho cô đã rời khỏi thôn Tiền Sơn, bây giờ cô có đến đó cũng không được gì.
Cô vẫn không có cách nào đưa hung thủ giết mẹ mình ra trước vành móng ngựa!
Thậm chí hiện tại người đàn bà kia họ gì, trông thế nào, cô cũng không biết!
Nhưng tại sao người đàn bà kia lại giả yêu giả quỷ, còn muốn giết chết cô nữa. Chỉ cần cô biết được tin tức của bà ta, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ khiến bà ta trả một cái giá đắt nhất!
“Nhã Tịnh à, cậu nói chuyện điện thoại với ai vậy? Ông lão nào?” Tô Thu Quỳnh nghe thấy giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, lo lắng hỏi.
Giữa Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh không hề có bí mật gì hết, cô kể lại chi tiết cho cô ấy biết: “Thu Quỳnh… Kẻ giết mẹ tớ là một người phụ nữ! Bà ta đã xuất hiện rồi!”
“Bà ta ở đâu?” Tô Thu Quỳnh cũng lộ vẻ căm phẫn sục sôi: “Bây giờ chúng ta báo cảnh sát, để bà ta phải trả một cái giá thích đáng!”
“Thu Quỳnh, tớ không có bất kì manh mối gì, tớ cũng không biết bà ta là ai, giờ chúng ta báo cảnh sát cũng vô dụng thôi.” Nhan Nhã Tịnh hơi mệt mỏi thở dài: “Huống chi mẹ tớ đã chết nhiều năm, tất cả mọi người đều cho rằng bà ấy qua đời vì bệnh, chỉ sợ báo cảnh sát cũng không thể lập án được!”
Mặc dù Tô Thu Quỳnh không cam lòng để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, nhưng cô ấy cũng phải thừa nhận Nhan Nhã Tịnh nói chính xác.
Nhà họ Nhan đã tuyên bố với bên ngoài Lệ Bảo Khiết qua đời vì bệnh, bây giờ Nhan Nhã Tịnh mà báo cảnh sát, chỉ sợ cảnh sát sẽ coi cô như kẻ điên!
“Nhã Tịnh, cậu đừng khó chịu, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, sớm muộn gì cũng có một ngày hung thủ giết người phải trả giá đắt!” Tô Thu Quỳnh nắm chặt tay Nhan Nhã Tịnh, nhẹ giọng an ủi cô.
Nhan Nhã Tịnh gật đầu thật mạnh, cô tin kẻ giết mẹ mình phải nợ máu trả bằng máu!
Nhan Nhã Tịnh sợ Tô Thu Quỳnh sẽ lo lắng nên cũng không nói cho cô biết kẻ đó uy hiếp mình. Thật ra cô cũng chẳng sợ người kia sẽ làm gì mình, cô chỉ lo cho sự an toàn của hai đứa con thôi.
Cô lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi cho Nhạc Dũng, nhờ anh ta cử thêm vài vệ sĩ bảo vệ cho hai đứa nhỏ.
Cô có thể chết, nhưng hai đứa bé mà bị thương, cô sẽ chịu không nổi!
Tối nay là tiệc ăn mừng của bọn họ, Nhan Nhã Tịnh không muốn nghĩ tới quá nhiều chuyện bực mình. Có một số việc nên tới thì sẽ tới, dù là gió tanh mưa máu, cô cũng sẽ bình tĩnh đối mặt.
Nhan Nhã Tịnh cho rằng tối nay là tiệc ăn mừng của cô, Tô Thu Quỳnh, Lê Mặc và Lâm Tiêu. Nhưng không ngờ một lát sau, trong phòng riêng lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Liễu Đào.
Vừa nhìn thấy Liễu Đào, khuôn mặt Lê Mặc lập tức đỏ như tôm luộc.
Quen biết Lê Mặc nhiều năm như vậy, anh ta đang say rượu hay mắc cỡ, Nhan Nhã Tịnh nhìn một phát là nhận ra ngay!
Cô không ngờ một người ngày thường mặt dày như Lê Mặc, khi gặp Liễu Đào lại mắc cỡ đến như vậy!
Lê Mặc hồi hộp ngồi trên sô pha, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Anh ta lo lắng đứng lên nhìn Liễu Đào: “Liễu Đào, tôi là fan của cô, có thể ký tên cho tôi được không?”