CHƯƠNG 1322
Nói ra có chút nực cười, bi người phụ nữ mà bản thân ghét nhất ôm như vậy, anh ta lại có phản ứng, tại sao Cung Tư Mỹ — người phụ nữ anh ta nâng niu trong lòng bàn tay đang ôm anh ta như thế này, nhưng thân thể anh ta lại không có chút cảm giác.
Phí Nam Châu bỗng nhiên bối rối khôn tả, anh ta thực sự yêu Cung Tư Mỹ sao?
Nếu thực sự yêu cô ta sâu sắc, nhất định sẽ muốn khảm cô ta vào từng tấc máu thịt, vì sao tiếp xúc thân mật như vậy lại không chút rung động?
Nhưng nếu người anh ta yêu không phải Cung Tư Mỹ thì người anh ta yêu là ai?
Cảm xúc của Phí Nam Châu hỗn loạn, anh ta cũng không muốn nghĩ thêm nữa.
Vừa định đẩy Cung Tư Mỹ ra tiếp tục đi về phía trước, điện thoại của anh ta vang lên, tiếng chuông réo rắt như thúc giục.
Nhìn thấy người gọi đến là Liễu Đào, Phí Nam Châu khẽ nhíu mày, nhưng avẫn nhanh chóng bắt máy, ngay cả bản thân anh ta cũng không để ý hành động của mình gấp gáp đến mức nào.
“Liễu Đào, con đàn bà này, cô còn muốn làm gì?!”
Phí Nam Châu khẽ xoa cái tên trên ID người gọi trên màn hình, lòng đã mềm nhũn, nhưng giọng nói vẫn toàn là sự thiếu nhẫn nại theo thói quen.
“Phí Nam Châu, tôi là Nhã Nhan Tịnh.”
Nhã Nhan Tịnh thanh âm nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng xa cách, tựa hồ còn hàm chứa sự uất hận.
Phí Nam Châu quen biết Lưu Thiên Hàn nhiều năm như vậy, đương nhiên anh ta biết Nhan Nhã Tịnh, chỉ là không hiểu sao Nhan Nhã Tịnh lại dùng điện thoại của Liễu Đào để gọi cho anh ta, lại là với giọng điệu oán hận rõ ràng như vậy.
Ngay khi định hỏi Nhan Nhã Tịnh có việc gì, anh ta lại nghe ra giọng như đang khóc của cô.
“Phí Nam Châu, Liễu Đào chết rồi, anh về đi, tiễn cô ấy đoạn đường cuối cùng cuối cùng.”
Thời gian như ngưng lại trong thoáng chốc, rất lâu sau, khóe môi Phí Nam Châu mấp máy: “Cô nói cái gì? Cô nói ai chết?”
“Phí Nam Châu, Liễu Đào mất rồi. Anh là chồng của cô ấy. Dù anh không thích cô ấy thế nào, anh cũng nên quay về chuẩn bị hậu sự cô ấy.”
Phi Nam Châu lại hé môi, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhan Nhã Tịnh nhắc lại lần thứ hai rằng Liễu Đào đã chết, cho dù muốn lừa gạt bản thân thế nào, anh ta cũng phải tự thừa nhận rằng đó không phải là ảo giác.
Cho dù không phải là ảo giác, anh ta cũng sẽ không tin lời Nhan Nhã Tịnh, anh ta chỉ tin rằng đó là một câu đùa ác ý mà thôi.
“Nhan Nhã Tịnh, Liễu Đào kêu cô gọi cho tôi đúng không? Thứ đàn bà không biết xấu hổ đó, cô ta lại muốn bày trò gì nữa đây”
Khuôn mặt tựa ngọc lạnh của Phí Nam Châu không hề có chút hơi ấm nào, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong con ngươi đen sâu hun hút của anh ta lộ rõ nét hoang mang.
Dù anh ta có cố kìm nén thế nào đi chăng nữa thì cơn đau trong lồ ng ngực vẫn không thể nguôi ngoai.
“Phí Nam Châu, Liễu Đào đã ra đi rồi, tôi hy vọng anh có thể cô ấy cho một chút tôn trọng.”
Nhan Nhã Tịnh không muốn nói chuyện với Phí Nam Châu nữa, cô biết anh ta đối với Liễu Đào tệ như thế nào, cô không ngờ đến cả khi Liễu Đào đã không còn nữa, vẫn luôn bị anh ta gọi là thứ đàn bà không biết xấu hổ.
Nhan Nhã Tịnh không thể kiềm chế được chua xót, Liễu Đào, tại sao cô lại kết hôn với một người đàn ông vô tâm như vậy?