Đầu Nhan Nhã Tịnh nổ toang, anh Lưu còn thật sự muốn học theo những bức ảnh này với cô!
Cô bị anh ôm như vậy, nhịp tim cũng đập loạn xạ.
Nếu nghiêm túc nghiền ngẫm học hỏi với anh, chắc chắn cô sẽ toi mạng luôn mất!
Huống hồ, sau khi từ căn nhà gỗ trở về, cô đã hạ quyết tâm phải vạch rõ giới hạn với anh rồi, sao có thể cùng anh làm chuyện này được!
Lần nào đứng trước mặt Lưu Thiên Hàn thì IQ của cô cũng bị chập mạch.
Lần này cuối cùng IQ của cô cũng lên sóng thành công.
Cô chỉ vào chân mình rồi nói với anh: “Anh Lưu, tôi đang bị thương, bây giờ không thể thực hành bất cứ tấm nào hết.”
Đương nhiên, chờ khi vết thương của cô đã khỏi thì cô cũng không thể nghiên cứu thứ này cùng anh được.
Lưu Thiên Hàn nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy, ngọn lửa thiêu đốt trong mắt bỗng dịu lại không ít.
Đúng vậy, bây giờ đúng là tình trạng sức khoẻ của cô không thích hợp.
Nhan Nhã Tịnh thấy Lưu Thiên Hàn vẫn ôm chặt lấy mình, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an.
Anh độc đoán như vậy, liệu có không màng tới việc cô có đồng ý hay không mà ép cô…
Nhan Nhã Tịnh thử dò hỏi: “Anh Lưu, anh có thể buông tôi ra được không?”
“Không được.”
Giọng nói không cho phép phản kháng khiến Nhan Nhã Tịnh phải nuốt những lời tiếp theo của mình xuống.
Thôi vậy, bàn bạc với Lưu Thiên Hàn đúng là đàn gảy tai trâu!
Anh cảm nhận được sự căng thẳng của cô, thấp giọng thở dài, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Nhan Nhã Tịnh, em yên tâm.
Bây giờ tôi sẽ không động vào em, tôi chưa tệ đến mức ăn hiếp một người bệnh đâu!”
Nhan Nhã Tịnh nghe Lưu Thiên Hàn nói vậy, trái tim cô chợt rơi vào khoảng không xa xăm.
Người như anh Lưu, nhất định là nói lời giữ lời.
Anh nói sẽ không ăn hiếp cô thì cô không cần lo mình sẽ bị ăn sạch sành sanh.
Trong lòng cô cảm thấy yên tâm hơn chút, nhưng cứ bị Lưu Thiên Hàn ôm như vậy thì Nhan Nhã Tịnh cũng thấy khó chịu.
Nhưng Nhan Nhã Tịnh không phải người không biết chừng mực.
Cô tin rằng biết thỏa mãn thì mới thấy được hạnh phúc, anh Lưu không ăn sạch cô là cô đã rất may mắn rồi.
Anh khăng khăng đòi ôm cô, cô cũng đành mặc cho anh ôm thôi.
Nhan Nhã Tịnh không ngừng thầm thôi miên bản thân.
Phải, cô cũng chỉ bị anh Lưu ôm vào lòng, nằm cùng trên chiếc giường một cách rất thuần khiết thôi mà.
Cô cũng từng ôm An Bảo ngủ, tối nay cô coi anh Lưu như An Bảo là được.
Nhan Nhã Tịnh nghĩ vậy, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn nhiều, cô ngủ thiếp đi.
Tối nay, giữa cô và Lưu Thiên Hàn quả thật rất trong sáng.
Anh hôn cô rất trong sáng, ôm chặt cô…
Thật sự, rất trong sáng mà!
Tối qua rõ ràng là rất trong sáng.
Lúc cô nằm trong lòng anh ngủ thiếp đi, anh cũng không có bất kỳ ý nghĩ xấu nào.
Sau khi cô ngủ say, làm gì có chuyện ngoài việc chưa đột phá phòng tuyến cuối cùng ra, anh Lưu cần sàm sỡ chỗ nào là đã sàm sỡ hết rồi cơ chứ?
Nhan Nhã Tịnh vùi đầu mình sâu vào trong gối mới cảm thấy không đỡ mất mặt hơn.
Cô đá mạnh vào giường, muốn trút bỏ sự bực dọc và bất lực trong lòng.
Điều đau khổ là cô vừa đá chân lại động vào vết thương trên chân mình, làm cô đau đến mức xuýt xoa.
Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn nằm bẹp trên giường, rất rất lâu sau, cô mới rề rà chui ra khỏi chăn, định đi thay bộ đồ kín đáo một chút.
Nhan Nhã Tịnh đang định muốn đến tủ của Lưu Thiên Hàn tìm chiếc áo sơ mi gì đó của anh để mặc trước.
Không ngờ cô vừa kéo tủ ra đã thấy một dãy đồ nữ mới tinh xếp chỉnh tề trong đó.
Trông kích thước những bộ quần áo nữ kia chắc rất vừa người cô.
Hơn nữa đây toàn là hàng hiệu cao cấp, nhưng Nhan Nhã Tịnh không muốn mặc.
Ai biết được anh chuẩn bị những bộ áo này cho người phụ nữ nào.
Cô không thèm mặc đồ anh chuẩn bị cho người phụ nữ khác đâu!
Không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hơi bức bối, cô cũng lười thay quần áo.
Nhan Nhã Tịnh vừa định chui vào chăn lười biếng nằm tiếp thì đột nhiên trong phòng có tiếng chuông điện thoại reo lên.
Lúc này Nhan Nhã Tịnh mới để ý trong phòng của Lưu Thiên Hàn có điện thoại bàn.
Nhan Nhã Tịnh tiếp tục che mặt, nếu sớm biết trong phòng anh có điện thoại bàn thì tối qua cô đã không mượn điện thoại của anh để dùng.
Nếu không mượn điện thoại của anh thì cũng không phải thấy những tấm ảnh kia, khiến cô phải mất mặt như thế!
Nhan Nhã Tịnh tập tễnh đi đến chỗ đặt điện thoại bàn rồi nghe máy, là Lưu Thiên Hàn gọi tới.
“Em dậy rồi hả?”
“Ừ.” Thật ra Nhan Nhã Tịnh dậy sớm hơn Lưu Thiên Hàn, chẳng qua cô giả bộ ngủ thôi.
Ngay cả lúc anh hôn cô, cô cũng đang giả bộ ngủ.
“Em đói chưa?”
“Ừ.” Nhan Nhã Tịnh tội nghiệp sờ lên cái bụng của mình, không đói sao được? Tối qua hành vi của anh ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc cô ăn cơm, không đói mới lạ!
Anh như cảm nhận được oán niệm trong lòng của Nhan Nhã Tịnh.
Hiếm khi giọng của Lưu Thiên Hàn xen lẫn ý cười trầm thấp: “Đói thì tôi về phòng đút cho em ăn cơm.”
“Không cần, không cần.” Nhan Nhã Tịnh vội nói: “Lát nữa tôi xuống lầu ăn là được.”
Còn lâu cô mới cần anh bón cơm cho, ai biết anh bón cho cô ăn thì sẽ làm chuyện gì không thể miêu tả chứ.
Ý cười của Lưu Thiên Hàn càng rõ rệt hơn, nghe giọng của anh, Nhan Nhã Tịnh chợt thấy si mê, quả thật có thể khiến lỗ tai mang thai, dễ nghe thật.
“Cũng được.
Trong tủ áo có chuẩn bị đồ cho em, em thay xong thì xuống phòng khách ăn cơm.”
Mãi đến khi anh cúp máy, trái tim của Nhan Nhã Tịnh vẫn đắm chìm trong lời nói vừa rồi của Lưu Thiên Hàn, đồ trong tủ áo là chuẩn bị cho cô.
Trái tim vốn đang ngột ngạt, trong nháy mắt trở nên cực kỳ vui sướng thoải mái.
Thì ra, trái tim của người phụ nữ chỉ cần chút nắng là rạng ngời được ngay.
Nhan Nhã Tịnh vừa thay đồ xong thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô tưởng là Lưu Thiên Hàn, không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Giang Kiến Huy.
Anh ta vừa nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh đã vội nắm chặt lấy tay cô: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, tôi đã biết chuyện em bị Lưu Cửu bắt nạt rồi.
Bây giờ tôi sẽ đưa em tránh xa khỏi nanh vuốt ma quỷ của Lưu Cửu!”.