NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 1341

Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ là đang ngủ say sưa, sau khi bị người đàn ông kia ôm lên, cô đột nhiên dần dần mở mắt tỉnh dậy.

Nhưng khi mở mắt ra xong, trước mặt cô vẫn là một mảnh tối tăm.

Đầu Nhan Nhã Tịnh đau cực kỳ, cô vốn dĩ định nhắm mắt ngủ thêm lúc nữa, nhưng khí tức xa lạ khiến trong lòng cô hoảng sợ vô cùng, cô đột nhiên vươn tay lên, giật cái áo mà hắn đắp trên người cô xuống.

“Anh là ai? Mau buông tôi ra! ”

Tay Nhan Nhã Tịnh dùng sức muốn đẩy người đàn ông kia ra, nhưng sức lực của hắn ta lại quá lớn, hai cánh tay của hắn tựa như kìm sắt, giữ chặt đến nỗi cô không thể nào đẩy ra được.

“Buông tôi ra! Anh mau buông tôi ra! ”

Nhan Nhã Tịnh ý thức được nguy hiểm, cô gấp muốn chết, mặc dù đầu váng đến kịch liệt nhưng cô vẫn liều mạng giãy dụa: “Thả tôi xuống! Cứu mạng! ”

Người đàn ông kia cũng không nghĩ đến Nhan Nhã Tịnh sẽ đột nhiên tỉnh lại, hắn sợ sẽ thu hút sự chú ý của người khác, liền vội vàng rút một tay ra, dùng sức bịt miệng Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh không chút khách khí, há miệng liền hung hăng cắn vào tay người đàn ông kia, cô cho là, cô cắn mạnh như vậy, người đàn ông kia kiểu gì cũng sẽ phải buông cô ra, nhưng hắn ta dường như là không biết đau vậy, vẫn như cũ gắt gao bịt miệng cô.

Cô không cách nào kêu cứu được, cô không thoát ra được sự kiềm chế của hắn ta, cô chỉ có thể mặc cho hăn sta ôm cô hướng về phòng bao trên lầu.

Thu Quỳnh đâu?

Nhan Nhã Tịnh đột nhiên ý thức được một chuyện rất nghiêm trọng, nếu như Tô Thu Quỳnh vẫn an toàn, cô đột nhiên bị người khác ôm đi, thì cô ấy không thể nào không ngăn cản.

Cũng có nghĩa là, Tô Thu Quỳnh bây giờ nhất định là không có cách nào ngăn cản cả.

Những kẻ này đã làm gì với Thu Quỳnh chứ?!

“Ô ô…”

Nhan Nhã Tịnh muốn hỏi người đàn ông này Tô Thu Quỳnh đang ở đâu, bọn họ đã làm gì cô ấy rồi, nhưng miệng của cô bị hắn ta bịt lại, từ miệng cô chỉ có thể phát ra tiếng kêu ô ô.

Người đàn ông này ôm cô lên phòng bao trên tầng cao nhất, hắn ta kéo cửa lớn phòng bao ra, liền nhanh chóng vứt cô vào bên trong.

Trong phòng một mảnh tối om, một màu đen kịt khiến người ta không có cảm giác an toàn.

Nhan Nhã Tịnh xông đến trước cửa phòng bao, tay cô dùng sức, muốn kéo mở cửa phòng bao ra.

Chỉ là, cửa phòng bao đã bị khóa trái từ bên ngoài, cô không mở được.

Nhan Nhã Tịnh lần mò mở đèn trong phòng lên, cô nhìn thấy, nới gần cửa sổ của phòng bao có một chiếc giường lớn màu đen, trên giường trống trải, đến cả bóng con ma cũng không có.

Ý thức của Nhan Nhã Tịnh càng ngày càng hỗn độn, tầm nhìn cũng ngày càng mơ hồ trong đầu cô toàn là bột nhão, bây giờ cô căn bàn là không có một tế bào dư thừa nào để suy xét.

Cô lảo đảo đi đến bên giường, thật muốn nằm lên giường ngủ một giấc say sưa.

Nhưng cô vừa mới nằm xuống giường, đầu óc mơ hồ lại tỉnh táo hơn một chút.

Cô là bị người khác cưỡng chế nhốt trong gian phòng bao này, ở đây rất nguy hiểm.

Cô cũng không tìm thấy Thu Quỳnh, cô phải đi tìm Thu Quỳnh!

Nhan Nhã Tịnh dãy dụa từ trên giường đứng lên, mí mắt trên và mí mắt dưới của cô đánh nhau không ngừng, chút tửu lượng đó của cô, sau khi say rượu còn có thể duy trì tỉnh táo trong thời gian ngắn, đối với cô mà nói đã là cực hạn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi