CHƯƠNG 1348
Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ đã rất đau đầu, bây giờ nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đang đứng ở cửa phòng bao, đầu cô lại càng đau hơn.
Cô muốn nhanh chóng xóa bỏ sự hiểu lầm của anh Lưu với cô, nhưng sau khi say rượu đầu óc lại phản ứng rất chậm chạp, cô không nghĩ ra được cách đối phó gì cả.
Cô chỉ có thể ngây ngốc đứng im tại chỗ, gọi anh bằng giọng điệu lấy lòng vô cùng: “Anh hai. ”
Cung Trí Cương giống như không nhìn thấy Lưu Thiên Hàn vậy, anh một lần nữa nghiêm túc lặp lại với Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em! ”
Đầu Nhan Nhã Tịnh đau đến mức chân đứng không vững, Cung Trí Cương ở trước mặt anh Lưu nói với sẽ chịu trách nhiệm với cô là muốn hại chết cô đúng không!
Quả đúng như vậy, Cung Trí Cương vừa dứt lời thì tiếng cười lạnh của Lưu Thiên Hàn liền vang lên trong không trung.
“Ha! ”
Cơ thể nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh không khống chế được mà run lên, cô loạng choạng đi về phía Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, chúng ta về nhà đi…”
Mặc dù bây giờ đầu óc Nhan Nhã Tịnh chậm chạp đến đáng sợ, nhưng có một số chuyện cô vẫn tương đối rõ ràng.
Tâm tình của người khác ra sao thật sự đều không quan trọng, chỉ cần anh Lưu đừng tức giận là được.
Cô cứ như vậy bổ vào người anh, anh trong vô thức liền muốn đẩy cô ra, nhưng hai cánh tay của cô cứ giống như kẹo kéo quấn lấy eo anh, làm anh nhất thời không đẩy cô ra được.
Nhan Nhã Tịnh cảm nhận được tâm trạng cáu kỉnh muốn vứt cô ra của anh Lưu, cô lại càng ra sức ôm chặt lấy anh, cô chề môi đáng thương nói: “Anh hai, sao bây giờ anh mới đến tìm em! Anh đưa em về nhà được không? ”
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, anh thật sự là đang đấm vào bông, một bụng đầy tức giận không sao phát ti3t ra được.
Cung Trí Cương lúc này cũng chú ý đến Lưu Thiên Hàn, sự ấm áp trên người anh dần dần biến mất, chỉ còn lại một luồng sát khí hung tợn rõ ràng.
“Buông em ấy ra! ”
“Anh hai, ah mau đưa em về nhà đi! Anh ta muốn đem em đi cho sói ăn! ” Nhan Nhã Tịnh dường như nhìn thấy một con sói đói hung ác đang nhào lên người cô. Cô áp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trước ngực Lưu Thiên Hàn một cách đáng thương: “Anh hai cứu em, em không muốn bị sói ăn đâu! ”
“Anh hai, đầu óc anh ta có vấn đề. ”
Thấy Nhan Nhã Tịnh ỷ lại vào Lưu Thiên Hàn như vậy, sắc mặt của Cung Trí Cương càng thêm khó coi.
Từ lúc sinh ra đây là lần đầu tiên anh muốn chịu trách nhiệm với một người phụ nữ, thế mà cô lại nói đầu óc anh có vấn đề!
Ừm, người phụ nữ này rất dũng cảm!
Cung Trí Cương biết, Lưu Gia Thành là anh hai ruột của Lưu Thiên Hàn, là người thân của Nhan Nhã Tịnh, nhưng cho dù có là người thân thì nam nữ trưởng thành ôm nhau thế kia cũng khó tránh khỏi có chút ám muội quá rồi.
Lẽ nào…
Cung Trí Cương nhạy bén cảm nhận thấy điều gì đó, nhưng lại gần như là ngay lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình.
Nhan Nhã Tịnh rõ ràng là nhớ mãi khong quên cậu Lưu đã mất kia, cô ỷ lại vào Lưu Gia Thành như thế này chỉ là vì cô sợ anh sẽ đem cô cho sói ăn thôi.