NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 1359

Lúc An Trí Dũng nhìn thấy An Tình, cô ta đã là một cái xác lạnh lẽo, máu ở trên đầu cô ta đã khô lại, nhưng vết thương thảm không nỡ nhìn trên cơ thể thì vĩnh viễn không cách gì lành được.

Hết lần này đến lần khác hồi tưởng lại thảm trạng của thi thể An Tình, hai mắt An Trí Dũng hận đến muốn ứa ra máu.

Anh ta ghim chặt mà nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh, trên tay ra sức, hung ác đem cô ấn tới trước mộ An Tình.

“Tô Thu Quỳnh, quỳ xuống! Nhận lỗi với chị hai tôi! Nói! Cô sai rồi! Cô không nên hại chị hai tôi như vậy! Tô Thu Quỳnh, sám hối với chị hai tôi! Sám hối với chị ấy!”

Tô Thu Quỳnh đương nhiên sẽ không sám hối với An Tình, cô không ngờ An Tình sẽ chết, nhưng An Tình tự gây nghiệt không thể sống, kết cục của cô ta đều là do cô ta tự mình chuốc lấy.

“An Trí Dũng, anh buông tôi ra!”

Tô Thu Quỳnh ra sức muốn đẩy An Trí Dũng ra, sức lực của cô vốn dĩ đã không phải là đối thủ của An Trí Dũng, lại thêm An Trí Dũng lúc này giống như phát điên, cô không cách gì đẩy anh ta ra được.

Dù cho cơ thể bị An Trí Dũng kiềm chặt đến không thể động cựa, nhưng Tô Thu Quỳnh vẫn như trước cố chống lại không chịu quỳ xuống.

“Quỳ xuống! Tô Thu Quỳnh, cô quỳ xuống cho tôi!”

An Trí Dũng thấy Tô Thu Quỳnh một mực không chịu quỳ xuống, anh ta tức giận đến mức ngón tay đều phát run, anh ta hung ác vung một tát lên mặt Tô Thu Quỳnh, sau đó tung chân đạp mạnh một phát vào đầu gối cô, chân cô khuỵu xuống, không khống chế được mà ngã quỵ xuống đất.

Thấy Tô Thu Quỳnh rốt cuộc cũng đã quỳ xuống, nét tàn bạo trên mặt An Trí Dũng mới hơi tản bớt đi một chút.

Anh ta đứng trên cao nhìn xuống Tô Thu Quỳnh, “Nói! Nói cô không phải là người! Nói! Cô có lỗi với chị hai tôi!”

“An Trí Dũng, tôi không có lỗi với An Tình!” Tô Thu Quỳnh muốn từ trên mặt đất đứng lên, nhưng vừa rồi An Trí Dũng đạp vào đầu gối cô quá đau, cô mãi không đứng lên được.

Tô Thu Quỳnh hít sâu một hơi, sau nó từng câu từng chữ mà nói với An Trí Dũng, “An Trí Dũng, An Tình cũng từng hại tôi ngồi tù, tôi ở trong tù cũng là sống không bằng chết. Tôi không nợ An Tình, tôi từ trước đến nay đều không nợ gì cô ta! Cho dù hôm nay anh muốn mạng của tôi, tôi cũng vẫn là câu nói này, Tô Thu Quỳnh tôi không có lỗi với An Tình!”

“Bốp!”

An Trí Dũng trên tay ra sức, lại vung một cái tát lên mặt Tô Thu Quỳnh, “Tô Thu Quỳnh, cô còn dám già mồm! Cô cái người đàn bà thối tha này, rõ ràng chính là cô hại chị hai tôi, cô dựa vào đâu mà già mồm! Tô Thu Quỳnh, cô đáng chết, cô thật đáng chết!”

Một tát này của An Trí Dũng đánh thật hung ác, tai của Tô Thu Quỳnh đều ong ong cả lên, nhưng trên mặt càng đau, ý thức của cô càng thêm tỉnh táo.

Tối nay, An Trí Dũng sẽ không bỏ qua cho cô, anh ta đem cô đến trước mộ An Tình, hiển nhiên chính là muốn dùng máu tươi của cô để tế bái vong hồn của An Tình.

Khoé môi Tô Thu Quỳnh khẽ nhếch lên, trong đôi mắt lấp lánh vô song đó mang theo nét châm biếm rõ ràng, cô và An Tình lúc còn sống, đều không muốn để đối phương sống tốt, chết rồi, vẫn còn muốn liều một phen ngươi sống ta chết!

Nhưng cho dù có chết, cô cũng sẽ không xin lỗi An Tình, nếu thực cần phải xin lỗi, thì cũng nên là An Tình xin lỗi cô.

Nếu không phải vì An Tình, cô cũng sẽ không có nhiều thời khắc sống không bằng chết đến vậy, nếu không phải vì An Tình, con của cô cũng sẽ không sống sờ sờ bị kẹp nát, chết thảm.

Tô Thu Quỳnh không sợ chết, nhưng hiện giờ cô không muốn chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi