CHƯƠNG 1367
“Chiến Mục Hàng, sự cam tâm tình nguyện của anh, tôi không thèm!” Tô Thu Quỳnh sức cùng lực kiệt gào lên với Chiến Mục Hàng, cô muốn đoạt lấy con dao trong tay anh ta, nhưng hiện giờ cô căn bản không thể làm được động tác với biên độ lớn như vậy, cô không cướp được dao trong tay anh ta.
“Chiến Mục Hàng, anh còn thật đúng là tình thánh!”
Ý cười nơi khoé miệng của An Trí Dũng châm biếm đến cực điểm, “Nếu như anh đối với chị hai tôi, được một vạn phần thâm tình như anh đối với Tô Thu Quỳnh, chị hai tôi cũng sẽ không chết thảm đến như vậy!”
“Chiến Mục Hàng, là anh hại chết chị hai tôi, một mạng đền một mạng, anh nên phải đền mạng cho chị ấy!”
“An Trí Dũng, anh giết tôi đi! Người An Tình hận nhất là tôi, anh giết tôi rồi, cô ta mới có thể nhắm mắt!”
Thật ra Tô Thu Quỳnh muốn trực tiếp ngả người ra sau một cái, để lưỡi dao trong tay An Trí Dũng trực tiếp cắt đứt cổ cô, nhưng hiện giờ cô cả người vô lực, lại thêm An Trí Dũng đang kiềm chế thân thể cô, cô muốn tự sát cũng khó.
“Tô Thu Quỳnh, cô coi tôi là kẻ ngốc phải không? Cô không phải chính là đang khích tôi giết cô để cho Chiến Mục Hàng thoát thân chứ gì? Cô yên tâm, tôi không ngu vậy đâu, hôm nay, Chiến Mục Hàng đừng hòng sống!”
Nói xong lời này, An Trí Dũng không nhìn đến Tô Thu Quỳnh nữa, mà mắt đỏ sọc như muốn nứt nhìn chằm chằm Chiến Mục Hàng, từng câu từng chữ nói, “Chiến Mục Hàng, sao anh còn chưa ra tay? Có phải anh đột nhiên phát hiện ra, anh thực ra cũng không yêu Tô Thu Quỳnh đến vậy, anh sẽ không vì cô ta mà bất chấp sống chết?”
“Anh không muốn chính mình chết, không sao cả! Vậy thì để người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này đi chết thôi!”
Lo sợ An Trí Dũng lại vạch thêm một nhát trên cổ Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng liền vội vàng nắm chặt con dao trong tay, hung ác chém xuống ngón tay út của mình.
“Không!!!”
Tô Thu Quỳnh kêu lên thành tiếng, cô muốn lao qua ngăn cản Chiến Mục Hàng làm chuyện ngu xuẩn, nhưng cô không cử động được, cô chỉ có thể mở to mắt mà nhìn anh ta không chút do dự chặt xuống ngón tay út của mình.
Máu bắn tung toé.
Thực ra, chỗ mà Chiến Mục Hàng đứng, cách Tô Thu Quỳnh một khoảng nhỏ, chặt đứt ngón tay út, máu chảy ra mặc dù không ít, nhưng cũng không khoa trương đến mức gọi là máu chảy thành sông.
Nhưng cách một khoảng nhỏ nhìn vết thương vết tay Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh vẫn cảm thấy, máu tươi như che mờ cả mắt cô.
Nước mắt, không kìm được mà lăn xuống từ khoé mắt của cô.
Tô Thu Quỳnh biết, cô không nên vì Chiến Mục Hàng mà rơi nước mắt nữa, nhưng nhìn anh ta chặt ngón tay, nhìn từng giọt mồ hôi không ngừng ứa ra trên trán anh ta, nước mắt của cô vẫn rơi xuống như chuỗi hạt châu bị đứt dây.
Mười ngón tay liền tim, mùi vị đang sống sờ sờ mà chặt xuống ngón tay út, thật không dễ chịu.
Gương mặt tuấn tú của Chiến Mục Hàng trắng bệch như giấy, nhưng hai tay của anh ta không hề run rẩy chút nào.
Thì ra, chặt đứt ngón út, đau như này a!
Sức chịu đựng của anh ta so với người thường thì tốt hơn rất nhiều, loại đau đớn này, anh ta còn có chút không cách nào chịu nổi, khi đó ở trong tù, Tô Thu Quỳnh phải đau đớn biết bao!
Anh ta khi đó, lại để cho cô gái mình yêu phải đau đớn đến vậy!