NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 1387

Lưu Thiên Hàn cười âm trầm, đây là muốn tống cổ anh đi để dễ bề anh anh em em với tên trai lơ này?

Tiếng cười lạnh của Lưu Thiên Hàn lại doạ lui một lớp quần chúng ăn dưa, Thẩm Quyện tựa như vô tình mà nhìn anh một cái, tầm mắt lại ngẫu nhiên đưa tình mà khoá ở trên mặt Nhan Nhã Tịnh.

“Nhã Tịnh, chữ trên bóng bay chính là lời anh muốn nói với em.”

“Nhã Tịnh, anh biết, bây giờ trong lòng em vẫn chưa buông xuống được Cậu Lưu, em không thích anh đến như vậy, nhưng anh có thể đợi, anh sẽ đợi em quay người, nhìn thấy sự tồn tại của anh.”

“Nhã Tịnh, hôm nay anh đến, không phải ép em đón nhận anh, anh chỉ muốn cho em biết, anh vẫn luôn ở đây.”

“Cậu Thẩm, bây giờ anh có thời gian không? Tôi mời anh ăn cơm nhé.” Nhan Nhã Tịnh là một cô gái lương thiện, cô không muốn khiến người ta phải mất mặt trước công chúng.

Thẩm Quyện ở Vân Hải, là một nhân vật có máu mặt, nếu cô nói ra lời tuyệt tình với anh ta trước mặt bao nhiêu người thế này, thứ bị tổn hại không chỉ là thể diện của Thẩm Quyện, mà còn là thể diện của nhà họ Thẩm.

Cô muốn chọn cách giải quyết ôn hoà, khiến cho Thẩm Quyện triệt để biết khó mà lui.

Thẩm Quyện không ngờ tới Nhan Nhã Tịnh sẽ chủ động mời anh ta ăn cơm, thoắt cái vui mừng như điên, khoé môi anh ta cong lên, tôn lên độ cong của mi mắt nhìn như mĩ ngọc thượng đẳng, “Được.”

“Chủ nhiệm Nhan chủ động hẹn Cậu Thẩm ăn cơm kìa!” Hai mắt Hà Hân Nghiên trực tiếp tuôn ra hình trái tim, “Chủ nhiệm Nhan như thế này có tính là đã chấp nhận Cậu Thẩm hay chưa a?”

“Đây còn cần nói sao, chắc chắn là tiếp nhận rồi á! Tôi vẫn là lần đầu tiên thấy chủ nhiệm Nhan chủ động hẹn người khác phái ăn cơm đấy!” Vu Tiếu tương đối cảm khái nói.

“Anh hai Lưu, anh giỏi ghê gớm, anh vừa ra trận cổ vũ trợ uy cho Cậu Thẩm một cái, chủ nhiệm Nhan lập tức liền chấp nhận anh ấy rồi!”

Hà Hân Nghiên cảm thấy khí thế của người đàn ông bên cạnh rất đáng sợ, nhưng nghĩ tới cô có Nhan Nhã Tịnh làm núi dựa, cô vẫn là giả vờ can đảm nói với anh, “Anh hai Lưu, chủ nhiệm Nhan nhất định rất tôn kính anh người anh trai này!”

Tôn kính?

Đầu chân mày Lưu Thiên Hàn nhíu thật chặt thật chặt, sao anh lại cảm thấy, đây là từ ngữ để dùng cho người già? Trong lòng người phụ nữ không biết tốt xấu kia, anh già như vậy sao?

“Chắc chắn rồi! Chủ nhiệm Nhan trước giờ kính già yêu trẻ, chị ấy đương nhiên đặc biệt tôn kính anh hai Lưu!”

Kính già yêu trẻ?

Hừ!

Anh ở trong mắt người phụ nữ kia, quả thật là già!

Đã nói sẽ mời Thẩm Quyện ăn cơm, Nhan Nhã Tịnh sẽ không nuốt lời, những quán ăn bên ngoài bệnh viện buổi trưa đều rất đông đúc, cô quyết định chọn nơi thanh tịnh chút để cùng anh ta nói chuyện.

“Cậu Thẩm, chúng ta đi qua bên đại học Vân Hải ăn cơm đi.” Cô biết bên chỗ đại học Vân Hải có một nhà hàng Pháp rất trang nhã, vào buổi trưa, khách trong nhà hàng rất ít, hơn nữa còn có phòng bao riêng, rất thích hợp để nói chuyện.

Quan trọng là, đại học Vân Hải cách bệnh viện đông y rất gần.

“Được.” Thẩm Quyện biết lắng nghe, anh ta ga-lăng nâng tay, muốn dắt tay Nhan Nhã Tịnh, lại bị cô không dấu vết tránh đi.

Hiện giờ trong lòng anh ta vui mừng, cũng không để ý đến việc Nhan Nhã Tịnh cố tình giữ khoảng cách, anh ta khá săn sóc mà mở đường cho Nhan Nhã Tịnh, “Ngồi xe của anh đi nhé, bây giờ anh liền đi lái xe lại đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi