CHƯƠNG 1398
Vừa rồi cô đã nhận được tin nhắn của Anh Lưu, anh nói anh ở Tầm Viên đợi cô.
Cô cố ý để anh đợi.
Nhan Nhã Tịnh cầm đũa lên, đang muốn nghiêm túc nếm thử tay nghề nấu nướng của Lâm Tiêu, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
Là tin nhắn của Nhan An Bảo gửi đến.
“Mami, mami đang ở đâu thế? Sao còn chưa về nhà?”
“Mẹ đang ở chỗ dì Thu Quỳnh con.”
Dường như ngay lập tức, Nhan Nhã Tịnh lại nhận được một tin ngắn do Nhan An Mỹ gửi tới, “Mami, mami ở bên chỗ dì Thu Quỳnh với chú Lâm Tiêu làm bóng đèn, phát sáng phát nhiệt, quấy rầy người ta tương thân tương ái, lương tâm của mami không thấy đau sao?”
Nhan Nhã Tịnh, “…”
Còn tương thân tương ái? Cái con nhóc ranh Nhan An Mỹ đây là học với của ai?
Còn nữa, cô mới không phải là bóng đèn nhé! Rõ ràng Lâm Tiêu mới là bóng đèn của cô với Thu Quỳnh!
Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa hoàn hồn lại từ tương thân tương ái, lại nhận được tin nhắn trả lời của Nhan An Bảo, “Mami, daddy kêu mami về ăn cơm.”
Xuỳ…
Nhan Nhã Tịnh xém tí bị nước miếng của chính mình sặc chết, Anh Lưu kêu cô về ăn cơm?
Sao cứ có cảm giác như Anh Lưu là mẹ cô vậy nhỉ!
Tin nhắn của Nhan An Mỹ cũng gửi tới rất nhanh, “Mami, mami mau trở về đi! Daddy ngồi trông chừng một bàn đồ ăn không nói chuyện, cũng không ăn, con có một loại dự cảm, mami còn không về, daddy sẽ đem con với anh ăn mất!”
“Mami, daddy rất đáng sợ, mami mau về cứu cứu con với anh đi!”
Nhan An Bảo chịu không nổi nhất là loại hành vi động một chút liền giả bộ đáng thương của Nhan An Mỹ, nhưng vì để mami và daddy mình sớm ngày tương thân tương ái, cậu vẫn là căng da đầu mà gửi cho Nhan Nhã Tịnh một câu, “Mami, con cũng sợ hãi! Daddy đáng sợ quá đi mất, con với An Mỹ đều sắp bị daddy doạ chết rồi!”
Nhan Nhã Tịnh hiểu rõ hai đứa nhóc nhà mình hơn ai hết, cô mới không tin bọn nó thật sự sẽ bị Lưu Thiên Hàn doạ chết.
Hai cái đứa nhóc này, trời sập cũng không sợ, lại sẽ sợ gương mặt thối đó của Anh Lưu?
Có điều, Nhan Nhã Tịnh sâu sắc nhận thấy, Anh Lưu xị mặt doạ bọn trẻ sẽ không có lợi cho sự hài hoà trong gia đình, nghĩ rồi lại nghĩ, cô vẫn là lần lượt trả lời cho hai đứa nhỏ một câu, mẹ bây giờ liền về.
Vừa nhận được câu trả lời của Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Mỹ liền háo hức lắc mông chạy tới trước mặt Lưu Thiên Hàn, “Bác hai, mami nói mami sẽ về ngay. Bác hai, cháu đã giúp bác lừa mami về, bác phải kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ cho cháu!”
Kể chuyện?
Lưu Thiên Hàn nhíu mày, anh sao có thể kể cho nhóc con câu chuyện cổ ấu trĩ như vậy?!
Rõ ràng chính là kéo thấp IQ của anh!
Trong lòng trong mắt Lưu Thiên Hàn tràn ngập ghét bỏ, nhưng đối mặt với ánh mắt trông mong của Nhan An Mỹ, anh làm thế nào cũng không nói ra được lời cự tuyệt.
Không chỉ có vậy, sợ gương mặt núi băng này của mình sẽ doạ đến cô bé, anh còn tương đối hài hoà kéo kéo môi, “Được.”
Nhan An Mỹ thích nhất là nghe chuyện cổ tích, nghe thấy Lưu Thiên Hàn đồng ý kể chuyện cho cô bé, cô bé không cần nói có bao nhiêu mừng rỡ.