NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 1412

Giọng nói của Phí Nam Châu rất nhẹ, nhưng mang theo ý cảnh cáo nồng đậm, “Về sau đừng bao giờ xuất hiện ở nơi này nữa! Ngay cả bên ngoài biệt thự cũng không được, Liễu Đào sẽ chê bẩn!”

Thân hình Cung Tư Mỹ lảo đảo mạnh một cái, nếu không phải có chiếc xe đằng sau đỡ lại thân thể cô ta, cô ta nhất định sẽ ngã ra đất.

Cô ta dựa vào cửa xe, thở hồng hộc mấy hơi vẫn như cũ không hoà hoãn lại được, trong mắt cô ta, là sự tổn thương và đau khổ không thể che dấu.

“Nam Châu, lời này của anh là ý gì chứ?

Sao anh có thể làm tổn thương trái tim em như vậy?”

“Nam Châu, anh thay lòng rồi, anh thật sự thay lòng rồi có phải không? Anh không còn là Nam Châu từng yêu em sâu sắc nữa, anh không còn là Nam Châu từng vì em bất chấp tất cả nữa, anh không còn yêu em nữa, trong lòng anh chỉ có Liễu Đào!”

Những lời này của Cung Tư Mỹ, thuần tuý là lấy lui làm tiến, cô ta biết Phí Nam Châu có bao nhiêu thích cô ta, thường ngày, cô ta nhăn mày một cái anh ta cũng không chịu nổi, bây giờ cô ta đều sắp khóc đến nơi, cô ta không tin anh ta lại nỡ không dỗ dành cô ta.

Ngoài dự liệu là, Phí Nam Châu hoàn toàn không có chút ý định muốn dỗ dành cô ta, ánh mắt của anh ta, lạnh lùng rơi xuống trên mặt cô ta, không giống như đang nhìn ánh trăng sáng trong lòng mình, mà ngược lại giống như đang nhìn một tên hề nhảy nhót không biết tự lượng sức. Cung Tư Mỹ bị ánh mắt như vậy của Phí Nam Châu làm cho cơ hồ muốn suy sụp phát điên, Cung Tư Mỹ cô ta, lớn lên dưới sự vây quanh của mọi người, thân phận con gái nhà họ Cung giúp cô ta nhận được vô số yêu chiều, cũng nhận được vô số ái mộ, đặc biệt là gương mặt hoàn mỹ vô khuyết này của oô ta, lại càng khiến vô số đàn ông phải vì nó điên cuồng.

Cô ta không tin, có đàn ông sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ và xem thường như vậy nhìn cô ta.

Thân hình Cung Tư Mỹ mạnh mẽ run rẩy, cô ta cau mày, trên người càng nhiều hơn một loại đáng thương như liễu yếu trước gió.

Phí Nam Châu vẫn như cũ không dõ dành cô ta.

Ánh mắt anh ta, như mưa đá đập lên mặt cô ta, “Cung Tư Mỹ, cô nói đúng rồi, tôi không yêu cô nữa, trong lòng tôi chỉ có Liễu Đào.”

“Hoặc có lẽ, tôi trước giờ đều chưa từng thật sự yêu cô. Thứ mà tôi theo đuổi, chỉ là một giấc mộng không thực tế của thời niên thiếu mà thôi.”

“Mơ có lẽ là rất đẹp, nhưng hư vô, tôi càng muốn sự ấm áp có thực hơn. Cung Tư Mỹ, tôi yêu Liễu Đào, tôi chỉ hận, sau khi cô ấy chết đi tôi mới bừng tỉnh hiểu ra.”

Anh ta thật sự là hối hận muộn màng.

Cung Tư Mỹ chấn kinh trợn tròn mắt, cô ta muốn nói gì đó để níu kéo trái tim Phí Nam Châu, nhưng trong lúc nhất thời, cô ta lại không biết nên nói gì mới tốt.

Đến tận lúc này, cô ta vẫn không bằng lòng tin tưởng, Phí Nam Châu sẽ vứt bỏ cô ta mà yêu Liêu Đào.

Liễu Đào rốt cuộc có gì tốt chứ!

Bất kể là gia thế hay diện mạo, cô ta có tư cách gì mà so sánh với Cung Tư Mỹ cô ta!

Cô ta không tin Phí Nam Châu lại mù mắt như vậy!

NI “Cung Tư Mỹ, sau này, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, tôi sợ tôi sẽ mắc ói.

Anh ta cảm thấy cô ta mắc óï?!

Cung Tư Mỹ dường như muốn trừng rớt cả tròng mắt ra ngoài, Phí Nam Châu, Phí Nam Châu yêu cô ta như vậy, lại cảm thấy cô ta mắc ói!

Cung Tư Mỹ không tin!

Cô ta tiến tới trước một bước, giọng nói run rẩy hỏi Phí Nam Châu, “Nam Châu, anh phát sốt rồi có phải không? Đúng, anh nhất định là phát sốt rồi, đang nói linh tinh!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi