NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 1448

Trời đất tối sầm.

Vào một khoảnh khắc cuối cùng trước khi triệt đi mất đi ý thức, cô ấy nghe thấy tiếng kêu vội vàng lo lắng của Nhan Nhã Tịnh.

“Thu Quỳnh, cậu làm sao thế? Thu Quỳnh, cậu đừng doạ mình, cậu tỉnh lại đi!”

Tô Thu Quỳnh muốn nói với Nhan Nhã Tịnh, Nhã Tịnh, mình không sao, cậu đừng sợ, mình làm bạn với cậu, chỗ này, còn có mình đây.

Nhưng mà, những lời này, cô không nói ra được.

“Thu Quỳnh!”

Nhan Nhã Tịnh ra sức ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng, cô biết, Tô Thu Quỳnh đây là không thể gắng gượng được nữa, cô muốn đưa Tô Thu Quỳnh đi bệnh viện, nhưng ở đây, là địa ngục, các cô bị vây khốn trong địa ngục, ra không được.

“Cứu mạng!”

Nhan Nhã Tịnh lớn tiếng gào lên, lại phát hiện giọng nói của mình khàn đặc đến đáng sợ.

Khoảnh khắc này, trong lòng Nhan Nhã Tịnh là nỗi khủng hoảng trước giờ chưa từng có.

Nếu Tô Thu Quỳnh không còn nữa, cô phải làm thế nào?!

Cô nếu cũng đi rồi, hai đứa nhỏ làm thế nào?

Còn có… Anh Lưu.

Cô với Anh Lưu hiện giờ đang lúc ngọt ngọt ngào ngào, cô có thể cảm giác được anh có bao nhiêu thích cô, nếu cô đi rồi, Anh Lưu chắc chắn sẽ đau lòng đến sống không bằng chết.

Cô không nỡ để Anh Lưu đau lòng như vậy.

Cô thực ra rất muốn gọi điện thoại cho Anh Lưu, nhưng cô lại không dám.

Cô sợ, sau khi gọi điện thoại cho Anh Lưu rồi, cô càng không có can đảm ung dung đón nhận cái chết.

Cô không sợ chết, nhưng bây giờ, cô có quá nhiều quá nhiều ràng buộc không bỏ được, cô thật sự rất muốn sống.

Cô muốn cùng với Tô Thu Quỳnh đều được sống thật tốt.

“Thu Quỳnh, cậu phải ráng lên! Cậu nhất định phải ráng lên! Cứu hoả lập tức sẽ đến thôi, hai người chúng ta đều phải còn sống rời khỏi nơi này!”

“Thu Quỳnh, chúng ta còn chưa tóm được kẻ nội gián, chúng ta còn chưa khiến cho Nhân Gian của chúng ta toả sáng rực tố, chúng ta không thể cứ như vậy mà chết được!”

“Nếu hôm nay chúng ta chết ở đây, chỉ có thể khiến cho người thân đau lòng, kẻ thù vui sướng! Thu Quỳnh, chúng ta không thể để kẻ xấu đạt được mục đích, chúng ta nhất định phải sống sót!”

Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, khàn đặc gần như không nghe rõ, nhưng cô vấn không ngừng nói chuyện với Tô Thu Quỳnh, cô dùng khăn ướt bảo vệ miệng mũi của Tô Thu Quỳnh, cô sợ cô vừa ngậm miệng, Tô Thu Quỳnh liền không thể tỉnh lại được nữa.

Cứ lải nhải không ngừng nói chuyện với Tô Thu Quỳnh như vậy, giống như, Tô Thu Quỳnh còn có thể nghe thấy giọng nói của cô, các cô còn có thể nương tựa vào nhau cùng ôm hy vọng, cùng nhau sống sót.

Bing!

Trong lửa lớn, có thứ gì đó từ trên trần nhà rơi xuống, trong phòng nghỉ, sớm đã loạn thành một mớ.

Bây giờ, trần nhà trong phòng nghỉ cũng bị lửa lớn thiêu đốt đến lung lay muốn rớt.

Nhìn thấy một tấm ván không biết từ nơi nào bay tới đập về hướng của cô và Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh hoang mang ôm Tô Thu Quỳnh tránh qua một bên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi