NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 1451

“Mặc kệ mình! Cậu Lưu, anh mau đưa Tiểu Tịnh ra ngoài trước! ” Tô Thu Quỳnh sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ nhường cơ hội sống sót cho cô, cô vội vàng la lớn.

Nhan Nhã Tịnh vừa muốn đẩy Lưu Thiên Hàn ra, để anh ôm Tô Thu Quỳnh ra ngoài thì một bóng người liền lao vào từ bên ngoài ôm lấy Tô Thu Quỳnh bảo vệ vào trong lòng rồi như một cơn gió lao ra ngoài.

Là Chiến Mục Hàng.

Lửa bên ngoài còn cháy lớn hơn bên trong phòng nghỉ rất nhiều, không ngừng có đồ vật rơi xuống từ trên mái nhà, Nhan Nhã Tịnh lờ mờ nhìn thấy có đồ vật đập lên người Chiến Mục Hàng, trái tim cô dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, có điều may là bước chân Chiến Mục Hàng vẫn không có dừng lại, rất nhanh anh liền đưa Tô Thu Quỳnh xông ra khỏi cửa lớn phòng làm việc.

Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hàng biến mất trong tầm mắt, Nhan Nhã Tịnh rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tô Thu Quỳnh đã an toàn rồi, như vậy là tốt rồi.

Chân Lưu Thiên Hàn đau vô cùng, anh gần như là không đứng dậy nổi, nhưng anh vấn ôm chặt Nhan Nhã Tịnh vào trong lòng mình, có chút khó khăn mà xông về hướng phòng làm việc.

Ý thức của Nhan Nhã Tịnh hôn loạn, đợi đến khi Lưu Thiên Hàn ôm cô xông ra đến bên ngoài thì cô đã sớm rơi vào hôn mê.

Cô không có nhìn thấy, trong khoảnh khắc anh ôm cô ra khỏi phòng làm việc thì thân thể của anh như một ngọn núi sụp xuống, nặng nề quỳ trên mặt đất.

Nhưng cho dù chân của anh không chống đỡ nổi nữa thì anh vẫn bảo vệ cô chặt chẽ ở trong lòng.

Anh ôm cô, thành kính mà cẩn thận, dường như cô là báu vật duy nhất trong đời anh vậy.

Sau khi Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh được cứu ra khỏi đám cháy lớn thì cảnh sát cứu hỏa cũng đã đuổi đến nơi, đám cháy ở tầng tám rất nhanh liền bị dập tắt, chỉ có điều thiệt hại do vụ cháy lớn này tạo thành không bao giờ có thể hồi phục lại được.

Mặc dù Nhan Nhã Tịnh đã ngất đi nhưng cô vẫn mơ hồ còn chút ý thức.

Cô cảm nhận được cơ thể cô vẫn luôn được ôm trong một cái ôm ấm áp hữu lực.

Cái ôm đó vững chắc như vậy, chỉ cần dựa sát vào lồ ng ngực đó thì cô liên không sợ bất cứ thứ gì.

Cô muốn dựa vào anh cả một đời.

Cô muốn nhận được sự ấm áp khiến lòng người say mê chìm đắm trong này cả một đời, nhưng sau này không biết là ai đã cưỡng ép cô rời xa người trong lòng của cô.

Cô vươn tay ra chỉ có thể cảm nhận được một bức tường lạnh giá.

“Anh Lưu! “

Nhan Nhã Tịnh mở bừng mắt ra, xung quang một mảnh sáng sủa, ga gường trắng tinh, trần nhà trắng tỉnh, tường cũng màu trắng tinh, trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng như có như không.

Rất rõ ràng, hiện giờ cô đang ở bệnh viện.

“Thu Quỳnh! Anh hai! “

Nhan Nhã Tịnh mờ mịt nhìn xung quanh, cô muốn tìm hình bóng của Lưu Thiên Hàn và Tô Thu Quỳnh, nhưng lại phát hiện xung quanh trống không, cô không tìm thấy ai cả.

“Cô Nhan, cô tỉnh tồi. “

Một vị bác sĩ trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào, cô kiểm tra sơ qua cơ thể cho Nhan Nhã Tịnh, vừa muốn mở miệng nói gì đó thì Nhan Nhã Tịnh đã kích động bắt lấy cánh tay cô.

“Anh hai tôi đâu? Cậu hai Lưu! Bác sĩ anh Lưu giờ đang ở đâu? “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi