CHƯƠNG 1460
Trong giọng nói của Chiến Mục Hàng cũng lộ rõ vẻ khàn khàn, còn có sự thấp thỏm và mong mỏi khó nói thành lời.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh không đổi, gương mặt cô là sự lạnh nhạt từ trong lòng ra đến ngoài mặt.
“Chiến Mục Hàng, cảm ơn anh. Tối hôm qua nếu như không có anh thì tôi đã không sống sót khỏi đó được rồi. “
Ngừng một chút, Tô Thu Quỳnh lại nói tiếp: “Chiến Mục Hàng, anh đã từng làm tổn thương tôi, nhưng anh cũng đã hai lần cứu mạng tôi, tôi rất cảm ơn anh. Chiến Mục Hàng, tôi không muốn tiếp tục phí sức lực mà hận anh nữa, hôm nay tôi muốn nói với anh một câu, cảm ơn. “
“Có điều, cũng chỉ là cảm ơn mà thôi. “
Nói xong lời này, Tô Thu Quỳnh liền quay người đi ra ngoài phòng bệnh.
“Tô Thu Quỳnh! “
Chiến Mục Hàng thực ra cũng không muốn bắt cô báo đáp gì mình, nhưng hiện tại anh bị thương nặng như vậy, anh vấn là mong chờ Tô Thu Quỳnh có thể quan tâm anh một chút thôi.
“Chiến Mục Hàng, cảm ơn anh, tôi thật tâm hy vọng anh về sau có thể sống tốt. ”” Nghe thấy Chiến Mục Hàng gọi tên mình, Tô Thu Quỳnh chậm dãi quay mặt lại, nhẹ giọng chúc phúc cho anh giống như với bạn bè bình thường.
Khi Tô Thu Quỳnh hận anh, trong tim Chiến Mục Hàng khó chịu như thiêu như đốt, nhưng bây giờ Tô Thu Quỳnh đối xử bình tĩnh, không oán không hận với anh như vậy, trong lòng anh lại càng khó chịu hơn.
Anh biết, khi Tô Thu Quỳnh hận anh thì trong tim cô ít nhiều cũng có vị trí cho anh, nhưng bộ dáng bình đạm của cô như bây giờ thì trong tim cô đến một chút hình bóng của anh cũng thật sự không còn nữa rồi.
Suy nghĩ này khiến trái tim Chiến Mục Hàng khó chịu đến không cách nào hút thở được.
Anh muốn nói với Tô Thu Quỳnh rằng, Thu Quỳnh, anh thật sự rất yêu em, anh thật sự biết sai rồi, em không thích cái gì anh đều có thể sửa, nể tình anh vì em mà đến mạng cũng không thèm, em thương hại anh cho anh thêm một cơ hội nữa có được không?
Thu Quỳnh, anh muốn bắt đầu lại với em.
Anh không cần tính mạng, anh chấp nhận chìm đắm trong địa ngục, anh cầu mong, hy vọng chẳng qua là một cơ hội được bắt đầu lại với em thôi.
Nhưng những lời này, cuối cùng Chiến Mục Hàng cũng không nói ra khỏi miệng.
Sau khi Tô Thu Quỳnh không yêu anh nữa thì anh lại dường như càng ngày càng hiểu yêu là gì.
Yêu, không phải là chiếm hữu một cách mù quáng, càng không phải là không có được liền muốn hủy hoại đi.
Mà là thành toàn cho đối phương dù có ra sao.
Thành toàn, sẽ khiến cho người ta tim đau như cắt, nhưng anh càng muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ nhất trên khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Đó là điều mà ở bên cạnh anh cô sẽ không bao giờ có được nụ cười rạng rỡ như vậy.
Vậy nên Chiến Mục Hàng không có một lần nữa cầu xin Tô Thu Quỳnh quay đầu mà là mặt mày dịu dàng nở một nụ cười với cô.
Chiến Mục Hàng mặt mũi lăng lệ, một khuôn mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng, vốn dĩ là tướng mạo lạnh lùng cực kỳ, nhưng khi anh nở mụ cười phát ra từ trong nội tâm thì trên mặt lại là ôn hòa và dịu dàng khó tả.
Anh nhẹ nhàng động đậy đôi môi khô khốc của mình: “Tô Thu Quỳnh, không cần nói cảm ơn với anh, em có thể sống tốt thì anh đã rất vui rồi. “