NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 177

Tô Thu Quỳnh lại sinh cho anh ta một cặp song sinh? Lẽ nào, lúc anh ta tống cô vào tù, cô nói cô mang thai, là thật?

Nếu như lúc đó Tô Thu Quỳnh mang thai con của anh ta, bây giờ con của bọn họ cũng năm tuổi rưỡi rồi, nhưng hai đứa bé này, trông chưa đến năm tuổi, có lẽ là mấy năm nay bọn họ sống quá cực khổ, không đủ dinh dưỡng.

Chiến Mục Hàng từ trước đến nay bất khả chiến bại trên thương trường, cùng với Lưu Thiên Hàn, Cao Bắc Vinh, Giang Kiến Huy được xưng là tứ thiếu của Vân Hải, giây phút này, lại không biết phải dùng thái độ gì để đối xử với hai đứa bé này.

“Ba, tại sao ba không nói gì?” Nhan An Mỹ tiếp tục lau nước mắt: “Ba, ba không cần con với anh trai đúng không? Huhu, Nhan An Mỹ thật đáng thương, mọi người đều nói An Mỹ là đứa bé không có ba, hóa ra An Mỹ thật sự không có ba!”

Nhan An Bảo thật sự không muốn giống như Nhan An Mỹ, khóc như một đứa ngốc, nhưng để đòi lại công bằng cho dì Thu Quỳnh, cậu bé vẫn kiêu ngạo, nũng nịu mếu máo: “An Bảo cũng là đứa bé không có ba, ba không cần An Bảo nữa rồi…”

“Tôi…” Chiến Mục Hàng đã quen lạnh lùng, cứng nhắc, anh ta thật sự không biết nói mấy lời dịu dàng với đứa nhỏ, ánh mắt của anh ta, lạnh lùng rơi trên khuôn mặt Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, sáu năm trước cô thật sự đã mang thai?”

“Anh Chiến, anh đừng tự mình đa tình, An Bảo và An Mỹ không có quan hệ gì với anh.”

Tô Thu Quỳnh muốn đang định kéo tay hai đứa bé rời đi, thì cổ tay cô bị Chiến Mục Hàng nắm chặt lấy: “Tô Thu Quỳnh, bọn nhỏ là con của tôi, sao lại không có quan hệ gì với tôi chứ? Tô Thu Quỳnh, ai cho cô bản lĩnh, để cô dám đưa con tôi biến mất ở ngoài tầm mắt của tôi?”

Tô Thu Quỳnh cười, cười đến mức không tim không phổi, ánh mắt dịu dàng như nước, cô muốn nói, Chiến Mục Hàng, con của anh đã chết từ lâu rồi, nó bị anh phái người giết chết ở trong bụng cô rồi.

Câu nói này, cuối cùng Tô Thu Quỳnh vẫn không nói ra, cô cười nhàn nhạt: “Chiến Mục Hàng, tôi nói rồi, bọn nhỏ không liên quan gì đến anh, bọn chúng không phải là con của anh, anh đừng tự mình đa tình!”

“Tô Thu Quỳnh, bọn chúng không phải là con của tôi thì là con của ai? Nói! Tôi không tin cô có gan sinh con cho người đàn ông khác!” Trong mắt Chiến Mục Hàng hiện lên tia khát máu, vừa nghĩ đến Tô Thu Quỳnh có thể lên giường cùng với người đàn ông khác, anh ta tức đến mức muốn giết người.

“Mẹ, mẹ đừng cố ý chọc tức ba nữa! Chúng con từng thấy ảnh của ba, người đó chính là ba của chúng con!!” Không đợi Tô Thu Quỳnh mở miệng thì Nhan An Bảo vội nói.

“Ba, ba tại sao không cần chúng con và mẹ, ba có phải không thích chúng con không?”

“Ba…” Chiến Mục Hàng phát hiện, khi anh ta đối diện với hai đứa trẻ, trái tim lạnh giá đó không tự chủ mà trở nên mềm nhũn, anh ta nói vô cùng khác lạ: “Ba không phải không thích các con, ba chỉ là… chỉ là không biết sự tồn tại của các con.”

“Ba, bây giờ ba biết sự tồn tại của chúng con rồi, có phải sau này gia đình của chúng ta sẽ không chia xa nữa không?” Nhan An Mỹ chớp chớp đôi lông mi dài, khi nói câu này, cô bé còn khiêu khích liếc nhìn An Tình, chọc tức An Tình đến mức giậm chân.

“An Mỹ, em nói lời ngốc nghếch gì vậy, ba sắp kết hôn với người khác rồi, ba đã không cần chúng ta nữa, ba sao có thể không chia xa chúng ta được chứ!” Trên gương mặt lạnh băng đó của Nhan An Bảo tràn ngập sự ấm ức: “Chúng ta cho dù tìm được ba, vẫn là đứa trẻ không có ba.”

“Em không muốn làm đứa trẻ không có ba!” Nhan An Mỹ chớp mắt, nước mắt lại tí tách rơi xuống: “An Mỹ không muốn làm đứa trẻ không có ba! Các bạn nhỏ đều ăn hiếp chúng ta, nói chúng ta là đứa trẻ không có ba, An Mỹ rất đáng thương!”

Nhan An Mỹ vô cùng tội nghiệp mà kéo cánh tay của Chiến Mục Hàng: “Ba, ba đừng kết hôn với dì khác có được không? An Mỹ muốn mẹ, cũng muốn ba…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi