"Cô đừng động vào An Mỹ! Nếu muốn khoét thì khoét mắt tôi đây!"
Nhan An Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nói với Dương Mai với giọng lạnh lùng.
Vẻ mặt của cậu thiếu niên nhỏ tuổi lúc này rất bình tĩnh, đôi mắt đen láy trông có vẻ như biển sâu tĩnh lặng vô biên, cậu bé lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Mai như vậy, điều này khiến Dương Mai có loại cảm giác quẫn bách khi bị người khác nhìn thấu.
Dương Mai vô cùng ghét loại cảm giác này, càng ghét đôi mắt này của Nhan An Bảo hơn.
Cô ta luôn cảm thấy đôi mắt này rất rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô ta sợ hãi, nhưng cô ta nhất thời không thể nhớ ra được đôi mắt này của Nhan An Bảo rốt cuộc là giống ai.
Không nghi ngờ gì, khuôn mặt này của Nhan An Bảo cực giống với Hách Trung Văn, chỉ riêng đôi mắt kia của cậu bé còn sâu thẳm đáng sợ hơn nhiều so với Hách Trung Văn.
Dương Mai cầm con dao gọt hoa quả, chậm rãi rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan An Mỹ rồi từ từ đi đến trước mặt Nhan An Bảo.
Cô ta hất tay với mấy tên trợ thủ mà cô ta tìm đến, mấy người đó hiểu ngầm trong lòng, bèn lật cơ thể của Nhan An Bảo lại để mặt cậu bé hướng lên, để con dao trong tay Dương Mai thuận tiện kề sát vào mặt Nhan An Bảo hơn.
Con dao trên tay Dương Mai lạnh như băng, mang theo khí lạnh thấu xương, cô ta di chuyển con dao lên, đặt chuẩn vào ngoài hốc mắt của Nhan An Bảo.
"Thằng ranh thối, mày nghĩ tao không dám khoét mắt mày sao?"
"Cô buông anh trai tôi ra! Cô khoét mắt tôi đây này! Tôi không cho phép cô khoét mắt anh tôi!"
Lần đầu tiên Nhan An Mỹ bị người bắt cóc, nếu nói là không sợ chút nào thì chắc chắn là nói dối, nhưng cô bé càng sợ người anh trai mà cô bé yêu quý nhất sẽ bị người phụ nữ xấu xa này làm hại.
Mặc dù bình thường, thỉnh thoảng cô bé cũng ghét bỏ khuôn mặt bị liệt của Nhan An Bảo, thế nhưng Nhan An Mỹ vẫn rất sùng bái Nhan An Bảo.
Theo như cô bé thấy, anh trai mình thông minh hơn rất rất nhiều so với những cậu bé cùng tuổi, hơn nữa, rất nhiều việc cô bé không làm được, anh trai đều có thể làm giúp cô bé.
Quan trọng hơn là anh trai luôn có thể biến ra sô-cô-la cho cô bé ăn.
"Anh! Người phụ nữ xấu xa, cô sợ tôi đúng không! Có gan thì cô khoét mắt tôi đây! Cô lấy dao của cô ra nhanh lên đi!"
Nhan An Mỹ liều mạng giãy dụa, cô bé muốn thoát khỏi đôi tay đang đè chặt người mình, nhưng với chút sức lực này của mình, làm sao cô bé có thể là đối thủ của một người đàn ông trưởng thành! Cô bé bị đè chặt xuống mặt đất, ngoại trừ phần đầu có thể xoay chuyển một chút, những chỗ khác gần như không nhúc nhích được.
Nhận thấy tay của Dương Mai đang âm thầm dùng lực, Nhan An Mỹ lo lắng đến cực điểm, cô bé ngẩng mặt lên, trong mắt hiện ra ngọn lửa căm phẫn hừng hực: "Người phụ nữ xấu xa, cô là đồ yêu quái xấu xí! Không, cô không chỉ là yêu quái xấu xí mà còn là đồ thần kinh! Đồ thần kinh, cô thả anh trai tôi ra!"
Khi Nhan An Mỹ nói ra lời này, giọng nói có chút run rẩy, cô bé biết Dương Mai nhất định sẽ không tha cho mình khi cô bé chọc giận Dương Mai như thế, nhưng để Nhan An Bảo không bị khoét mắt, cô bé chỉ có thể giả vờ mạnh mẽ kéo toàn bộ sự tức giận của Dương Mai về phía cô bé.
"Đồ nhát gan! Đồ xấu xí! Tôi thấy cô chính là không dám khoét mắt tôi! Đồ xấu xí! Đúng, cô là đồ xấu xí làm việc quái dị!"
Nhan An Mỹ không biết mắng người, cô bé dường như đã nói ra hết những lời nói khó nghe mà cô bé có thể nghĩ ra được với Dương Mai.
Cô bé tưởng rằng mình đã mắng Dương Mai ghê gớm như vậy, thế nào Dương Mai cũng sẽ chuyển hướng mục tiêu, buông tha Nhan An Bảo, đến tìm cô bé tính sổ.
Điều không ngờ là con dao trong tay Dương Mai vẫn dính chặt trên hốc mắt của Nhan An Bảo.
Nhan An Mỹ quay mặt sang một bên khác, cô bé không dám nhìn con dao trên tay Dương Mai, cô bé thật sự rất sợ, chỉ cần tay Dương Mai dùng sức thì hốc mắt của Nhan An Bảo sẽ bị đâm thủng đến đầm đìa máu tươi.
"Kế khích tướng?"
Dương Mai cười nhạt, trên khuôn mặt xinh đẹp kia mang theo vẻ nham hiểm rõ ràng: "Mày nghĩ tao sẽ dính kế này sao?"
"Nhan An Mỹ, tao nói cho mày biết, hôm nay, tao sẽ khoét mắt của anh trai mày trước! Tao không thích đôi mắt này của nó!"
"Tôi không cho phép cô chạm vào anh trai tôi! Đồ xấu xa, cô đừng khoét mắt anh trai tôi!"
Nhan An Mỹ lo lắng đến mức nước mắt sắp rơi, đôi mắt của anh trai cô đẹp biết bao, lúc bọn họ ở nước ngoài, rất nhiều phụ huynh đều nói đôi mắt của anh trai rất giống viên ngọc bảo đen, một đôi mắt đẹp như vậy sao có thể bị khoét đi chứ!
"Tôi sẽ không mắng cô nữa, cô đừng khoét mắt của anh trai tôi, được không?"
Nhan An Mỹ không muốn cúi đầu trước Dương Mai, cô bé là một cô gái nhỏ dũng cảm, không bằng lòng cúi đầu trước thế lực độc ác một cách tùy tiện, thế nhưng vì Nhan An Bảo, cô bé sẵn sàng cúi chiếc đầu có chút kiêu hãnh của mình.
"Cô ơi, cháu không nói cô là đồ xấu xí, cô rất đẹp, cô à, cô là người lương thiện nhất, cô đừng làm hại anh trai cháu được không?"
"Cô, vừa rồi cháu mắng chửi cô là cháu sai rồi, cô bảo người đánh cháu đi, đánh nát miệng của cháu cũng được, cháu chỉ xin cô đừng khoét mắt anh trai cháu!"
Trong mắt Nhan An Mỹ lấp lánh những giọt nước mắt: "Cô à, xin cô đó, cô tha cho anh trai cháu đi, được không?"
"Cháu là đứa con mà mẹ cháu yêu nhất, mẹ cháu không thích anh trai cháu chút nào, cô tha cho anh trai cháu, giữ cháu lại, dùng cháu để uy hiếp mẹ cháu là đủ rồi! Cô à, xin cô đó, cô tha cho anh trai cháu đi!"
Nhan An Bảo vẫn giữ nguyên vẻ mặt như núi băng kia, thế nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Nhan An Mỹ, trong mắt cậu bé cũng hiện lên một chút lấp lánh.
Cậu bé đã từng nói sẽ bảo vệ Nhan An Mỹ thật tốt, để em gái cậu làm một cô công chúa nhỏ cả đời vô lo vô nghĩ, không ngờ rằng công chúa nhỏ của cậu lại dũng cảm bảo vệ cậu như vậy.
"Nhan An Mỹ, đồ ngốc này, em ngậm miệng lại!"
Lời nói này của Nhan An Bảo không dễ nghe, nhưng rõ ràng trong giọng nói có mang theo tình cảm dịu dàng.
Những đứa trẻ như bọn họ cho dù có thông minh đến đâu thì tâm tư cũng không thể phức tạp như người lớn, có điều, cậu bé chắc chắn Dương Mai không dám khoét mắt cậu.
"Nhan An Mỹ, anh là đàn ông con trai, hiện tại, anh nên bảo vệ em!"
Nhan An Bảo nhắm mắt lại, dáng vẻ anh dũng hy sinh không chút sợ hãi: "Không phải cô muốn khoét mắt tôi sao? Bây giờ cô có thể ra tay rồi!"
"Đừng mà!"
Nhan An Mỹ gào lớn: "Anh, anh nói nhảm gì vậy! Sao anh lại muốn cô ta khoét mắt anh! Cô à, cô đừng quan tâm đến anh trai cháu, cô không thể khoét mắt anh trai cháu được!"
"Cô à, cô mau khoét mắt cháu đi được không? Đôi mắt của anh trai cháu đẹp như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm khoét đi đôi mắt của anh trai cháu chứ!"
"Nhan An Mỹ, em thật ồn ào!" Giọng nói của Nhan An Bảo nghe có chút khàn khàn, rõ ràng là lời nói đầy trách móc, nhưng trong đôi mắt đen như quả nho kia của cậu bé lại mang theo sự ấm áp sâu lắng nhất.
Dương Mai nhìn Nhan An Bảo rồi lại nhìn Nhan An Mỹ, cô ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Chúng mày đúng là anh em tình thâm! Nếu bọn mày đều muốn bị tao khoét mắt đến thế, được, vậy tao sẽ thỏa mãn bọn mày!"
Cô ta bóp lấy cằm của Nhan An Bảo, cười chế nhạo: "Thằng ranh con, bọn mày không cần tranh nhau nữa, đợi tao khoét mắt mày xong sẽ lập tức khoét luôn mắt của em gái mày!"
Dương Mai chu môi thổi một hơi lên trên chiếc dao gọt hoa quả: "Chúng mày yên tâm, động tác của tao rất thành thạo, sẽ không đau đâu!".