Hách Trung Văn từ trong miệng Lưu Diễm Mai biết được chuyện hai bé con bị bắt cóc, sau đó anh ta lại hỏi Nhạc Dũng, anh ta biết rằng Nhan Nhã Tịnh đã chạy tới cứu hai con nhỏ.
Anh ta không dám chần chừ chút nào, một đường lao xe chạy tới đây.
Anh ta chưa từng sợ hãi như vậy, dọc theo đường đi, anh ta suy nghĩ rất nhiều khả năng, kể cả Nhan Nhã Tịnh, hay là Nhan An Bảo hay Nhan An Mỹ gặp chuyện không may, thì anh ta đều không thể chịu đựng được.
Tuy rằng Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ không phải con ruột của anh ta, nhưng anh ta thật lòng coi hai đứa như con ruột mà yêu thương, thời gian ở chung ngắn ngủi, anh ta đã rất thích hai đứa nhóc này.
Gần như là khiếp sợ, vừa mới nãy ở bên ngoài nhà máy bỏ hoang, anh ta có chút không dám đi về phía trước, anh ta sợ đẩy cửa lớn trước mặt ra, đối mặt sẽ là thi thể lạnh như băng, may mắn thay ông trời thiên vị anh ta, chị đại mà anh ta yêu nhất, còn có hai bé con đều rất tốt.
Dùng sức ôm Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn có một loại xúc động vui mừng bật khóc, không muốn buông tay, anh ta chỉ muốn dùng sức ôm cô như vậy, mãi mãi không buông ra.
Lúc trước do anh ta sơ suất, anh ta không bảo vệ tốt hai bé con, sau này anh ta sẽ trông chừng cẩn thận Nhan Nhã Tịnh và hai bé con kia, ai cũng đừng bắt nạt người anh ta yêu nhất.
“Chị đại à, chúng ta dẫn theo cục cưng về nhà được không?”
Hách Trung Văn nhìn cô gái yêu quý trong lòng, nhìn thế nào vẫn cảm thấy thích.
Hốc mắt anh ta đỏ bừng, trong lòng cũng nóng bỏng, sao bản thân lại thích cô như vậy!
Thích, thích cô hơn là thích cuộc sống của chính mình.
Nhìn đôi môi khẽ nhếch của Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn bỗng nhiên đặc biệt muốn hôn cô, dường như cho tới bây giờ anh ta đều không có dũng khí hôn chị đại mình một lần, lúc này đây, anh ta nghĩ nên dùng phương thức nhiệt nóng nỏng nhất để hô cô, truyền tình yêu cháy bỏng của anh ta tới cô.
Hách Trung Văn cúi mặt xuống, anh ta vừa định lấy hết dũng khí gửi gắm một nụ hôn thâm tình cho cô gái mình yêu, thì cơ thể của anh bỗng dưng không khống chế được mà ngã về phía sau.
Lưu Thiên Hàn vỗ tay, anh lạnh lùng nhìn Hách Trung Văn một cái, lập tức tuyên bố quyền sở hữu ôm chặt Nhan Nhã Tịnh vào trong ngực.
“Nhan Nhã Tịnh, chúng ta về thôi.
”
Hách Trung Văn đương nhiên không cam lòng cứ trơ mắt nhìn cô gái mình yêu nhất bị Lưu Thiên Hàn cướp đi, anh ta không để ý tới nỗi đau trên người mình, giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, sau đó vọt tới trước mặt Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh.
Khi còn bé, anh ta sợ Lưu Thiên Hàn, bây giờ dù đã trưởng thành thì anh ta vẫn rất sợ Lưu Thiên Hàn.
Nhưng đứng trước mặt cô gái mình yêu, phải dũng cảm mới là đàn ông đích thực.
Hách Trung Văn vô cùng dũng cảm ngẩng đầu lên, nói với Lưu Thiên Hàn từng câu từng chữ: “Cậu ơi, cháu sẽ không để cậu dẫn chị đại đi đâu!”
Nói xong lời này, anh ta lại quay mặt nhìn Nhan Nhã Tịnh nói: “Chị đại à, em đi theo tôi được không? cậu trẻ không thích hợp với em, các cục cưng đều muốn có một gia đình hoàn chỉnh, em không thể nể mặt các cục cưng cho tôi một cơ hội sao?”
“Hách béo, xin lỗi cậu, tôi…”
Có một số lời khi nói ra sẽ làm người khác đau đớn, nhưng nếu không nói ra, thì Hách Trung Văn vẫn cứ sẽ thế, làm vậy sẽ khiến anh ta đau đớn hơn.
Nhan Nhã Tịnh không thích trong lúc yêu Lưu Thiên Hàn, lại còn tham lam hưởng thụ tình yêu và sự ấm áp của người đàn ông khác.
Cô áy náy nhìn Hách Trung Văn: “Hách béo, thật sự xin lỗi, tôi chỉ coi cậu là bạn tốt.
”
“Chị đại, tôi đã nói rồi, tôi không cần em xin lỗi!”
Hách Trung Văn kích động nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, em bằng lòng coi tôi là bạn tốt, chứng minh em không chống cự tôi, nếu em không chống cự tôi thì em thử chấp nhận tôi đi có được không?”
“Chị đại, em không thích chỗ nào của tôi thì tôi có thể sửa.
Tôi thật sự có thể thay đổi nó.
Chị đại, tôi cũng biết trên người tôi có rất nhiều khuyết điểm, nhưng mà tôi đảm bảo với em tôi sẽ cố gắng càng ngày càng tốt, tốt như cậu trẻ vậy.
”
Giọng nói Hách Trung Văn mang theo sự hèn mọn gần như cầu xin: “Chị đại, em không thể thích tôi một lần sao?”
“Hách béo, xin lỗi.
” Nhan Nhã Tịnh dừng chốc lát, nói tiếp: “Thật ra tôi cũng thích cậu, nhưng đó không giống với tình yêu nam nữ, tôi! ”
“Không có gì là không giống!” Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói xong, Hách Trung Văn đã kích động cắt ngang lời nói của cô.
“Chị đại, tin tôi đi, tôi thích em nhiều hơn cả cậu trẻ, thế nên em cho tôi một cơ hội được không?”
“Hách béo, tôi đã ở bên anh Lưu rồi.
” Nhan Nhã Tịnh im lặng, cuối cùng cũng nói ra những lời đó.
Ở bên nhau!
Hách Trung Văn đứng khựng tại chỗ, anh ta kinh ngạc nhìn Nhan Nhã Tịnh, anh ta cảm thấy mình buồn cười làm sao, bản thân như một đứa trẻ bướng bỉnh, vẫn mơ ước đồ chơi không thuộc về mình.
Không, không phải đồ chơi, là kho báu quý giá nhất.
Hai đứa nhỏ chỉ là con của cậu út, năm năm trước, cậu út và Nhan Nhã Tịnh đã kết hôn.
Hiện tại, Nhan Nhã Tịnh lại yêu cậu út.
Tất cả những điều này đúng là trời se lương duyên, định mệnh mà.
Nếu là trời se lương duyên như vậy, nhỡ có xảy ra trên người mình, thì đó là niềm vui vô hạn.
Nhưng nếu xảy ra với cô gái mà mình yêu nhất, lại liên quan tới người đàn ông khác, thì đó chính là đau đớn khắc cốt ghi tâm.
Hách Trung Văn biết, hiện tại điều anh ta nên làm nhất chính là nói cho Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn biết chân tướng thân thế của hai đứa nhỏ, xong thoải mái buông tay, nhưng mà anh không làm được.
Trong lòng anh ta có một con rắn độc khiến cho trái tim anh ta trở nên dữ tợn, gương mặt hoàn toàn thay đổi.
Vừa nghĩ đến anh ta không thể nắm tay Nhan Nhã Tịnh nữa, vừa nghĩ đến phải gọi người phụ nữ mình yêu nhất là mợ út, trong lòng anh ta đau đến không thể thở được.
Nếu không thể buông tay một cách quang minh lỗi lạc, vậy thì cứ để anh ta tiếp tục làm một tên trộm xấu xa đi.
Tiếp tục chiếm lấy thân phận ba ruột của hai bé con, đi trộm lấy hạnh phúc vốn không nên thuộc về anh ta.
“Chị đại, cho dù em ở bên cậu út thì tôi cũng không quan tâm điều đó!”
Hách Trung Văn cố chấp nắm chặt tay Nhan Nhã Tịnh, hai tròng mắt anh ta giăng kín tơ máu xen lẫn sự tuyệt vọng, anh ta nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, tôi không quan tâm!”
“Trung Văn, buông ra!”
Thấy Hách Trung Văn vẫn nắm chặt tay Nhan Nhã Tịnh không buông, Lưu Thiên Hàn lạnh lùng ra lệnh.
Hách Trung Văn giống như một đứa trẻ cố chấp, anh ta với đôi mắt đỏ ửng gào thét: “Cháu không buông! Cậu út, cậu đã hứa với cháu, cậu đã nói là cậu sẽ không cướp chị đại với con! Cậu không thể nói rồi thôi!”
“Trung Văn, buông tay mau!”
Lưu Thiên Hàn lại ra lệnh một lần nữa: “Buông ra!”
Hách Trung Văn vẫn lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu nói kia: “Cậu đã đồng ý rằng không cướp chị đại với cháu, cậu đã đồng ý rồi…”
“Trung Văn, cậu không giành với cháu, Nhan Nhã Tịnh vốn là người của cậu!”
Nghe Lưu Thiên Hàn nói vậy, Hách Trung Văn không khỏi nhớ tới tờ giấy kết hôn đỏ rực kia, trong nháy mắt, Hách Trung Văn nhất thời không còn chút sức lực.
Anh ta sụp đổ buông tay Nhan Nhã Tịnh ra, nếu không phải hai đứa nhỏ cùng lúc đỡ lấy anh ta, thì anh ta nhất định sẽ ngã xuống đất.
Sau khi Lưu Diễm Mai tiến vào gần như là chứng kiến toàn bộ sự việc, bà ta không dám tin nhìn Lưu Thiên Hàn: “Thiên Hàn, em thật sự ở bên Nhã Tịnh sao?”.