NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 270

Thấy con mắt như chứa cả ngọn lửa đang bùng cháy của Tô Thái An, Nhan Nhã Tịnh hoảng sợ. Chẳng lẽ trong thuốc kia còn lẫn thêm cả thứ thuốc không tốt lành gì nữa hay sao?

Cảm nhận được Tô Thái An đến gần, Nhan Nhã Tịnh thấy buồn nôn, cô tát mạnh vào mặt anh ta: “Tô Thái An, anh coi mình thành con chó điên thật rồi đấy à? Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!”

“Nhan Nhã Tịnh, tao giết chết mày! Giết chết mày!”

Tô Thái An lặp đi lặp lại những lời này. Bây giờ anh ta đã hoàn toàn mất lý trí, không khác gì con vật, chỉ còn lại bản năng mà thôi.

Giết chết bà nội nhà anh!

Nhan Nhã Tịnh tức đến nỗi muốn văng tục, cô vừa định tát Tô Thái An cái nữa thì đã bị Tô Thái An đấm mạnh một phát vào bụng, làm cô đau đến nỗi như không thở nổi.

“Nhan Nhã Tịnh, không phải mày muốn dụ dỗ Lưu Thiên Hàn sao? Mày nói xem, nếu mày mang thai đứa con của tao, Lưu Thiên Hàn có còn muốn mày nữa không? Nhan Nhã Tịnh, bây giờ tao sẽ cho mày mang trong mình đứa con của tao!”

“Đúng vậy, mang trong mình đứa con của tao! Đời này chúng ta đừng hòng buông tha cho nhau!”

Tô Thái An điên cuồng cười phá lên. Ý tưởng của anh ta thật tuyệt vời biết bao. Nhan Nhã Tịnh hận anh ta như vậy, để cô mang thai đứa con của anh ta thì chắc chắn sẽ khiến cô đau khổ hơn nhiều so với việc giết cô!

Chờ đến khi anh ta biến thành thằng ngốc rồi, đứa con trong bụng cô cũng là nòi giống của kẻ ngốc mà thôi!

Nhan Nhã Tịnh, tao biến thành thằng ngốc là bi kịch, nhưng mày cũng mang mầm mống của một kẻ ngốc mà thôi. Xem mày có thể cao quý được đến đâu!

Nhan Nhã Tịnh bị Tô Thái An đè mạnh trên chiếc giường lạnh như băng, đánh cô thùm thụp từng cái: “Nhan Nhã Tịnh, mày đã hủy hoại tao rồi thì mày cũng đừng mong có thể sống yên bình.”

Mi trên mi dưới của Nhan Nhã Tịnh không ngừng díp vào nhau, cô cắn mạnh môi mình, không để cho bản thân chìm vào giấc ngủ.

Cô dùng hết sức bình sinh muốn đẩy Tô Thái An ra. Cô hận đến run cả người. Nhưng phải làm sao bây giờ? Cô thật sự không đánh lại được Tô Thái An.

Người chưa rơi vào cảnh tuyệt vọng thì mãi mãi không bao giờ tưởng tượng nổi việc cơ thể mình bị người khác khống chế đáng sợ đến nhường nào. Toàn thân Nhan Nhã Tịnh đau đớn đến nỗi hoàn toàn không nghe cô sai khiến nữa, cô chỉ có thể cam chịu những đòn đấm đá từ Tô Thái An trong tuyệt vọng.

Ngay khi Nhan Nhã Tịnh nghĩ rằng cuối cùng trên cơ thể cô sẽ lưu lại dấu vết của Tô Thái An thì cả người Tô Thái An cứ như diều đứt dây, ngã phịch xuống đất, Lưu Thiên Hàn đứng giữa căn nhà gỗ nhỏ, căn phòng nhỏ bé cũng không thể che giấu được ánh sáng rực rỡ trên người anh lúc này.

“Lưu Thiên Hàn!”

Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, Tô Thái An hoảng sợ, nhưng hơn thế vẫn là nỗi oán hận.

Anh ta bị Lưu Thiên Hàn ép đến đường cùng. Dù sao anh ta cũng không thể sống được nữa, chi bằng kéo Lưu Thiên Hàn xuống lót đường cho anh ta!

Nơi Tô Thái An ngã xuống vừa đúng chỗ vươn tay ra là có thể nắm lấy con dao vừa rơi. Anh ta nắm chặt con dao trong tay, đâm mạnh về phía ngực Lưu Thiên Hàn.

“Lưu Thiên Hàn, đi chết đi!”

Tô Thái An nghiến răng nghiến lợi hét lên, đây là cơ hội duy nhất của anh ta. Lưu Thiên Hàn không chết thì người chết chính là anh ta, cho nên anh ta cần phải một đòn trúng đích!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi