NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

Chương 316

Anh không phải là ngốc, tùy tiện suy nghĩ đương nhiên có thể đoán ra cô không muốn để đồng nghiệp trong đoàn phim biết mối quan hệ của bọn họ.

Lưu Thiên Hàn nhìn cô gái trước mặt mình, anh bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác ai oán khi không được người khác công khai thân phận.

“Nói chuyện đi.”

“Em…” Thấy tâm trạng của Lưu Thiên Hàn thật sự không tốt, Nhan Nhã Tịnh không khỏi nuốt nước bọt: “Anh Lưu, là do em cảm thấy, em cảm thấy chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt, mọi người đều nói thể hiện tình cảm quá đà thì sẽ mất sớm, em muốn ở cạnh anh Lưu mãi mãi mà.”

Sau khi nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh thật sự khâm phục trí thông minh của mình, câu trả lời hoàn toàn không có kẻ hở! Cô đã giải thích nguyên nhân, còn thuận tiện biểu hiện lòng chung thủy với anh Lưu, cô thật sự rất muốn cho mình một cái like.

Cô cho rằng lời nói này của mình có thể làm gương mặt đen như đáy nồi của Lưu Thiên Hàn bừng sáng, ai ngờ Lưu Thiên Hàn chỉ hừ lạnh một tiếng: “Ồ!”

Cô đã nói như vậy rồi mà anh Lưu vẫn còn khó chịu,

Nhan Nhã Tịnh mím môi, xem ra chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu cuối.

Cô đứng dậy từ ghế ngồi, xấu hổ ngồi xuống bên cạnh Lưu Thiên Hàn, cô vươn tay ôm lấy cổ Lưu Thiên Hàn, đôi môi đỏ thắm bẹp một cái lên môi anh: “Anh Lưu, anh đừng có giận mà, có được không?”

“Lại hôn thêm cái nữa.”

Lưu Thiên Hàn lạnh mặt ra lệnh, vành tai lại có hơi phiếm hồng.

Nhan Nhã Tịnh ngoan ngoãn nghe lời, cô cong môi, lại đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi Lưu Thiên Hàn. Lần này, Lưu Thiên Hàn đảo khách thành chủ, làm cho Nhan Nhã Tịnh không thể chống đỡ nổi.

Lúc hai người hôn đến nỗi trời đất quay cuồng, điện thoại của Nhan Nhã Tịnh bỗng nhiên lại vang lên.

Là một số điện thoại lạ gọi tới, điện thoại vừa mới được kết nối thì liền truyền đến giọng nói tàn độc của Dương Mai: “Nhan Nhã Tịnh, con trai cưng và con gái cưng của mày đang nằm trong tay tao, mày đến đây mà nhặt xác bọn nó đi.”

“Dương Mai, tôi không cho phép cô làm tổn thương đến An Bảo và An Mỹ.”

Dương Mai là người đã cho người thả rắn cắn cô, nhưng mà Nhan Nhã Tịnh không ngờ Dương Mai lại có thể phát điên đến nỗi ra tay với hai đứa nhỏ.

“Nhan Nhã Tịnh, mày đang uy hiếp tao đó à?” Trong giọng nói của Dương Mai mang theo hận thù sâu đậm, cô ta lạnh lùng cười: “Nhan Nhã Tịnh, bây giờ mày không có tư cách uy hiếp tao đâu, hai đứa con của mày sẽ phải chết trên tay tao, tao mà không vui thì có thể vặn gãy cổ bọn nó đó.”

“Dương Mai, đừng làm tổn thương An Bảo và An Mỹ.” Nhan Nhã Tịnh cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng mình: “Dương Mai, người mà cô hận là tôi, cô muốn đối phó với tôi sao cũng được, đừng làm tổn thương An Bảo và An Mỹ.”

Thật ra trong lòng Nhan Nhã Tịnh vẫn còn giữ lại một tia hi vọng, cô hi vọng là Dương Mai chỉ đang cố ý hù dọa cô, chứ An Bảo và An Mỹ không nằm trong tay Dương Mai. Ai ngờ một giây sau, Dương Mai liền cúp điện thoại, sau đó gửi yêu cầu gọi video cho cô.

Trong cuộc gọi video, cô có thể nhìn thấy rõ ở hai bên Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều có hai người đàn ông vạm vỡ đè chặt, trên gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa nhỏ còn có vết máu rất rõ ràng.

Nhìn thấy màu đỏ chói mắt làm Nhan Nhã Tịnh cảm thấy trong lòng như bị cái gì đó khoét mất một mảnh. Dương Mai hãm hại cô như thế nào cô cũng không quan tâm, nhưng cô không cho phép người khác làm tổn thương hai đứa con của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi