NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

Chương 326

Chỉ cần cô ta giết chết Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ và cả Nhan Nhã Tịnh thì sẽ không ai biết chuyện này, khi đoạt giải Oscar dành cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cô ta sẽ hoàn toàn xoay mình.

Từ một con chuột ngoài phố bị mọi người chửi bới, đánh đập, cô ta sẽ trở thành nữ thần quốc dân thực thụ!

Cư dân mạng cũng dễ quên, bây giờ ai cũng mắng chửi cô ta thậm tệ, đợi đến khi cô ta có thành tích, có tác phẩm tiêu biểu thì vẫn có thể tỏa sáng rực rỡ!

Bao nhiêu sao nữ tuyến một đều bị chửi đến nổi tiếng đấy thôi! Dương Mai cô cũng có thể bị mắng mà trở nên nổi tiếng! Dù sao không phải ai cũng có cơ hội được Lâm Tiêu nhìn trúng cho vai nữ chính “Tình giới”!

Đều là tồn tại, nhưng nếu chọn giữa cả đời trốn chui trốn nhủi ở nước ngoài với sống vinh quang tại quê nhà, thì kẻ ngu cũng chọn phương án thứ hai!

Nghĩ vậy, Dương Mai đưa ra quyết định, cô ta sợ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ lại gây ra tiếng động làm ảnh hưởng đến chuyện tốt của cô ta nên cầm điện thoại di động đi xa thêm một đoạn, hôm nay, cô ta nhất định phải cầm chắc vai nữ chính “Tình giới” trong tay!

Sau khi Dương Mai đi ra ngoài, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhìn nhau, hai đứa nhỏ, một đứa thì trầm lặng, một đứa lại lanh lợi, nhưng trong hai cặp mắt đều có sự ranh mãnh giống nhau.

“Chú, chúng ta bàn bạc chút chuyện đi!”

Nhan An Bảo đột nhiên quay mặt sang, nói với người đàn ông vạm vỡ đang đè vai cậu bé xuống.

“Chú, tôi nghĩ hẳn là chú rất sẵn lòng bàn chuyện với tôi đấy.”

Người đàn ông vạm vỡ Tôn Dương sững sờ mất một lúc, anh ta không ngờ một thằng nhóc mới vừa rồi còn khóc nước mắt nước mũi tèm lem, giờ bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, còn nói chuyện làm ăn với anh ta.

Chẳng lẽ trẻ con ngày nay đều đa nhân cách?

Tôn Dương cảm thấy thằng nhóc này chắc là đang trêu chọc mình, một đứa trẻ mấy tuổi ranh làm gì có tư cách mà nói chuyện làm ăn với anh ta!

“Nhóc con, mày muốn đùa với ông đấy hả? Có tin ông mày đấm cho phát không?”

Trên mặt Tôn Dương có một vết sẹo gớm ghiếc, nhìn qua vô cùng hung dữ, anh ta lắc lắc nắm đấm về phía Nhan An Bảo, thể hiện bản thân không phải người dễ chọc vào.

Gần nơi Tôn Dương sống cũng có rất nhiều trẻ em, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt sẹo dữ tợn của anh ta, chúng đều sợ hãi chạy tán loạn, cho dù có đứa bạo gan dám đến gần cũng bị hắn trợn mắt phải khóc thét bỏ chạy.

Anh ta vốn tưởng rằng trừng mắt như vậy sẽ khiến Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ giống như những đứa trẻ kia, bị dọa khóc thành tiếng. Nhưng ngoài dự đoán, Nhan An Bảo vẫn bình tĩnh nhìn anh ta, trong mắt còn hiện lên một nụ cười kiên định.

Nhan An Mỹ nghịch ngợm nháy mắt với Tôn Dương một cái: “Chú, chú giữ thể diện cho anh trai cháu đi mà! Anh trai cháu rất tốt, nhất định sẽ không để chú phải chịu thiệt!”

Nói thật, Nhan An Mỹ không biết Nhan An Bảo muốn bàn chuyện gì với Tôn Dương, nhưng cho dù Nhan An Bảo làm gì, cô bé cũng đều tin tưởng anh trai vô điều kiện.

“Nhóc con, mày muốn bàn chuyện gì với tao?” Tôn Dương nhìn Nhan An Bảo đầy vẻ nghi ngờ, nhưng anh ta cũng muốn xem xem thằng nhóc này có thể giở trò gì!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi