NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

Chương 340

“Chị đại, em không thích chỗ nào của tôi thì tôi có thể sửa. Tôi thật sự có thể thay đổi nó. Chị đại, tôi cũng biết trên người tôi có rất nhiều khuyết điểm, nhưng mà tôi đảm bảo với em tôi sẽ cố gắng càng ngày càng tốt, tốt như cậu trẻ vậy.”

Giọng nói Hách Trung Văn mang theo sự hèn mọn gần như cầu xin: “Chị đại, em không thể thích tôi một lần sao?”

“Hách béo, xin lỗi.” Nhan Nhã Tịnh dừng chốc lát, nói tiếp: “Thật ra tôi cũng thích cậu, nhưng đó không giống với tình yêu nam nữ, tôi…”

“Không có gì là không giống!” Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói xong, Hách Trung Văn đã kích động cắt ngang lời nói của cô.

“Chị đại, tin tôi đi, tôi thích em nhiều hơn cả cậu trẻ, thế nên em cho tôi một cơ hội được không?”

“Hách béo, tôi đã ở bên anh Lưu rồi.” Nhan Nhã Tịnh im lặng, cuối cùng cũng nói ra những lời đó.

Ở bên nhau…

Hách Trung Văn đứng khựng tại chỗ, anh ta kinh ngạc nhìn Nhan Nhã Tịnh, anh ta cảm thấy mình buồn cười làm sao, bản thân như một đứa trẻ bướng bỉnh, vẫn mơ ước đồ chơi không thuộc về mình.

Không, không phải đồ chơi, là kho báu quý giá nhất.

Hai đứa nhỏ chỉ là con của cậu út, năm năm trước, cậu út và Nhan Nhã Tịnh đã kết hôn.

Hiện tại, Nhan Nhã Tịnh lại yêu cậu út.

Tất cả những điều này đúng là trời se lương duyên, định mệnh mà.

Nếu là trời se lương duyên như vậy, nhỡ có xảy ra trên người mình, thì đó là niềm vui vô hạn. Nhưng nếu xảy ra với cô gái mà mình yêu nhất, lại liên quan tới người đàn ông khác, thì đó chính là đau đớn khắc cốt ghi tâm.

Hách Trung Văn biết, hiện tại điều anh ta nên làm nhất chính là nói cho Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn biết chân tướng thân thế của hai đứa nhỏ, xong thoải mái buông tay, nhưng mà anh không làm được.

Trong lòng anh ta có một con rắn độc khiến cho trái tim anh ta trở nên dữ tợn, gương mặt hoàn toàn thay đổi.

Vừa nghĩ đến anh ta không thể nắm tay Nhan Nhã Tịnh nữa, vừa nghĩ đến phải gọi người phụ nữ mình yêu nhất là mợ út, trong lòng anh ta đau đến không thể thở được.

Nếu không thể buông tay một cách quang minh lỗi lạc, vậy thì cứ để anh ta tiếp tục làm một tên trộm xấu xa đi.

Tiếp tục chiếm lấy thân phận ba ruột của hai bé con, đi trộm lấy hạnh phúc vốn không nên thuộc về anh ta.

“Chị đại, cho dù em ở bên cậu út thì tôi cũng không quan tâm điều đó!”

Hách Trung Văn cố chấp nắm chặt tay Nhan Nhã Tịnh, hai tròng mắt anh ta giăng kín tơ máu xen lẫn sự tuyệt vọng, anh ta nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, tôi không quan tâm!”

“Trung Văn, buông ra!”

Thấy Hách Trung Văn vẫn nắm chặt tay Nhan Nhã Tịnh không buông, Lưu Thiên Hàn lạnh lùng ra lệnh.

Hách Trung Văn giống như một đứa trẻ cố chấp, anh ta với đôi mắt đỏ ửng gào thét: “Cháu không buông! Cậu út, cậu đã hứa với cháu, cậu đã nói là cậu sẽ không cướp chị đại với con! Cậu không thể nói rồi thôi!”

“Trung Văn, buông tay mau!”

Lưu Thiên Hàn lại ra lệnh một lần nữa: “Buông ra!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi