CHƯƠNG 388
“Thật là quá đáng, phá hỏng túi trong tiệm thì thôi đi, lại còn muốn hãm hại người khác nữa! Đây là cái thể loại minh tinh gì không biết! Sao loại người này vẫn còn mặt mũi đi đóng phim được thế!”
“Đúng vậy! Loại người này đáng lẽ ra phải cút khỏi giới giải trí!”
“Không chỉ cút khỏi giới giải trí thôi đâu, còn phải đền tiền nữa! Cái túi xách này bao nhiêu tiền? 2.666.400.000 đúng không? Tôi thấy phải bồi thường gấp đôi!”
“Đền tiền đi! Xin lỗi đi! Cút ra khỏi giới giải trí!”
…
Cơ thể Trịnh Kiều lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Cho tới bây giờ, cô ta vẫn còn cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều giống như đang nằm mơ vậy.
Rõ ràng cô ta đã nắm chắc phần thắng. Rõ ràng Nhan Nhã Tịnh đã bị cô ta giẫm xuống dưới chân, nhưng sao đột nhiên cô ta lại biến thành người bị mọi người đòi đánh?
“Tôi không làm! Là Nhan Nhã Tịnh hãm hại tôi!” Trịnh Kiều gân cổ lên gào: “Đúng vậy, là cô ta hãm hại tôi! Là cô ta bỏ dao tỉa lông mày vào túi của tôi! Là cô ta phá hỏng túi! Cô ta không biết xấu hổ, cô ta cố ý hại tôi!”
Trịnh Kiều chưa từng hoảng loạn như vậy. Cô ta đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi, chỉ có thể liều mạng cắn Nhan Nhã Tịnh như một con chó điên.
“Trịnh Kiều, cô nghĩ nhiều rồi. Hãm hại cô? Tôi đâu có rảnh như vậy!” Nhan Nhã Tịnh lạnh nhạt quét mắt nhìn Trịnh Kiều: “Hôm nay tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ, là cô hãm hại tôi! Tôi cũng không bắt buộc cô phải xin lỗi tôi. Nếu cô phạm sai lầm mà còn đến chết cũng không chịu hối cải thì không cần phải xin lỗi tôi!”
“Tôi…”
Trịnh Kiều nghẹn họng, lời này của Nhan Nhã Tịnh làm cô ta không còn đường lui nào nữa. Nếu cô ta không xin lỗi thì chính là đang nói với mọi người cô ta có chết cũng không hối cải. Như vậy, cô ta sẽ càng mất mặt hơn.
Nhưng xin lỗi Nhan Nhã Tịnh thì cô ta lại không cam lòng!
Trịnh Kiều đang suy nghĩ nên nói gì để cứu vớt lại chút mặt mũi cho mình thì giọng nói lạnh lẽo như trên đỉnh núi tuyết của Lưu Thiên Hàn vang lên: “Xin lỗi!”
“Anh Lưu…”
Lời này của Lưu Thiên Hàn khiến Trịnh Kiều vừa lúng túng lại vừa tủi thân, còn có chút sợ hãi không nói nên lời, cuối cùng còn có chút không cam lòng nữa. Trịnh Kiều rưng rưng nước mắt, đáng thương tội nghiệp nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, anh không thể thiên vị Nhan Nhã Tịnh như vậy được! Làm vậy không công bằng với em!”
“Công bằng? Ha!”
Lưu Thiên Hàn hơi nhếch môi, đôi mắt còn lạnh hơn cả núi tuyết sông sâu, không chút độ ấm.
“Tôi không thiên vị vợ của tôi, chẳng lẽ tôi còn phải thiên vị cô chắc!”
Nghe Lưu Thiên Hàn nói như vậy, những người xung quanh cười ầm lên. Rất rõ ràng, mọi người đang cười nhạo Trịnh Kiều.
Trong tiếng cười vang còn lẫn một số lời cảm thán như có như không, những cô gái trẻ tuổi ở đây ai cũng vô cùng hâm mộ Nhan Nhã Tịnh.
Có thể được một người đàn ông ưu tú như vậy yêu chiều điên đảo, kiếp trước cái cô Nhan Nhã Tịnh này đã cứu vớt cả dải ngân hà đấy à?