CHƯƠNG 404
Cao Bắc Vinh lạnh lùng nhếch môi với Nhan Vũ Trúc: “Nhan Vũ Trúc, cô có biết xấu hổ không vậy? Tôi vẫn luôn ở đây, cô nói xem, ai kêu tôi vào đây hả? Còn muốn đuổi tôi ra ngoài? Nếu ra ngoài thì cũng là cô cút ra ngoài cho tôi! Cô có tin bây giờ tôi ném cô ra cửa luôn không?”
Câu này của Cao Bắc Vinh khiến Nhan Vũ Trúc tức đến độ thở hổn hền, nhưng lại cực kỳ hợp ý của Lưu Thiên Hàn.
Anh hờ hững liếc nhìn Cao Bắc Vinh: “Nếu cậu đã muốn vứt cô ta ra ngoài thì giao cô ta cho cậu đó.”
Lưu Thiên Hàn nói xong, đôi chân thẳng tắp cất bước đi lên lầu.
Cao Bắc Vinh sốt ruột gọi loạn xạ: “Lưu Cửu, cậu không thể đào hố tôi như vậy được chứ? Ai muốn ném người phụ nữ cay mắt này ra ngoài chứ? Tôi còn chê bẩn tay đấy!”
“Lưu Cửu, cậu đừng đi, có tin tôi tuyệt giao với cậu không hả!”
Cao Bắc Vinh càng nhìn Nhan Vũ Trúc lại càng thấy cay mắt. Nhất là khi nghĩ tới lát nữa mình còn phải tống người phụ nữ này ra ngoài thì càng cảm thấy cuộc đời này không còn gì luyến tiếc nữa.
Anh ta còn muốn gào thét mấy câu nữa với Lưu Thiên Hàn, vừa ngẩng mặt lên thì đã thấy Nhan Nhã Tịnh đứng ở cửa cầu thang.
Đầu Cao Bắc Vinh nhanh chóng nảy số, rõ ràng chị dâu Cửu không giống như vừa mới tới. Lẽ nào lúc nãy chị dâu Cửu đã thấy cảnh cay mắt này rồi ư?
Phụ nữ đều thích ghen tuông, chị dâu Cửu thấy Nhan Vũ Trúc công khai thoát y trước mặt của Lưu Cửu, chắc chắn phải sẽ hỏi Lưu Cửu cho ra lẽ. Chưa biết chừng anh còn phải quỳ ván giặt đồ rồi quỳ vỏ sầu riêng gì đấy.
Nghĩ tới cảnh Lưu Cửu quỳ lên vỏ sầu riêng, giương giọng nói với chị dâu Cửu ‘anh sai rồi, anh xin sám hối’, bỗng dưng Cao Bắc Vinh cảm thấy có chút thương hại Lưu Cửu.
Trong thâm tâm anh ta cũng lập tức cân bằng trở lại.
Cho dù còn phải tiếp tục chịu cay mắt thì cũng còn hơn quỳ trên vỏ sầu riêng.
Lưu Thiên Hàn đã đi khỏi, Nhan Vũ Trúc vội vàng mặc đồ lại. Lúc này, mặt mày cô ta tái mét, cảm thấy tối nay mình đúng là dâng đến tận cửa. Chẳng những không thành công giành được sự ủng hộ của Lưu Thiên Hàn mà còn bị Cao Bắc Vinh nhìn thấy hết!
Nghĩ như vậy, Nhan Vũ Trúc thẹn quá hóa giận, không nhịn được mà trừng mắt hung dữ với Cao Bắc Vinh.
“Nhan Vũ Trúc, cô trừng mắt với ai thế? Mắt của cô có tật đấy à?”
Cao Bắc Vinh cũng không phải dạng vừa, tự dưng bị người ta trừng mắt như vậy, anh ta không nhịn nổi.
Anh ta liếc nhìn Nhan Vũ Trúc đầy coi thường và ghét bỏ: “Nhan Vũ Trúc, cô chê tôi thấy cô cởi quần áo có phải không? Thôi đừng, cô đừng ghét tôi, tôi còn chê cô nữa là!”
“Với cái đức hạnh này của cô, có cởi sạch trước mặt tôi thì tôi cũng chẳng có phản ứng gì đâu, còn giả bộ liệt nữ trinh tiết gì chứ? Nhan Vũ Trúc, sau này đừng dây dưa với Lưu Cửu nữa. Cậu ấy và tôi giống nhau, đều có mắt nhìn và gu riêng, chúng tôi không hứng thú với chó cái đâu!”
“Được rồi, được rồi, trừng cái gì mà trừng, thật sự coi mình là mắt gà chọi à! Nửa đêm nửa hôm bắt tôi xem phim ma, ọe!”
“Cao Bắc Vinh, anh nói ai là chó cái hả?” Nhan Vũ Trúc càng trợn to mắt hơn, cô ta tức hồng hộc trừng mắt với Cao Bắc Vinh. Nếu không phải e dè thế lực của nhà họ Cao, cô ta thật sự muốn nhào tới cắn anh ta một phát.
“Sao? Tôi nói sai ư?” Cao Bắc Vinh tỏ vẻ vô tội: “Cô không phải chó cái thì lẽ nào là chó đực? Xin lỗi nhé, tôi còn thật sự không nhận ra cô đã sang Thái phẫu thuật đấy.”