CHƯƠNG 480
Tay của cô còn chưa tạm vào mặt của anh, cơ thể của cô đã được ôm chặt vào một vòng ôm ấm lực có lực rồi.
“Nhan Nhã Tịnh, anh trở về rồi!”
“Anh Lưu, cậu chưa…” chết.
Hách Trung Văn không dám tin mà nhìn Lưu Thiên Hàn ở trước mặt, hậu sự của Lưu Thiên Hàn là ba của Hách Trung Văn đích thân sang châu Âu xử lý, anh ta cũng chú ý tình hình bên đó mọi lúc, anh ta thế nào cũng không ngờ Lưu Thiên Hàn lại còn sống.
Có điều nhìn thấy cậu trẻ mà mình sùng bái từ bé còn sống, sự vui mừng trong lòng Hách Trung Văn lớn hơn sự kinh ngạc.
Chỉ là cậu trẻ trở về rồi, giữa anh ta và chị đại lại thêm một trở ngại không thể vượt qua.
“Chuyện này nói ra dài dòng.”
Lưu Thiên Hàn nói lời này rõ ràng là không định giải thích chi tiết với Hách Trung Văn, anh liếc nhìn người phụ nữ nhỏ say khướt ở trong lòng, vừa đau lòng vừa bực.
Người phụ nữ nhỏ này, đây là đang mượn rượu giải sầu sao?
Với cái tửu lượng đó của cô, cô cũng dám mượn rượu giải sầu?!
Thật muốn đánh mông cô một trận, nhưng anh càng muốn ôm chặt cô, không buông tay ra.
Thấy hai người ôm chặt lấy nhau, Hách Trung Văn thật sự cảm thấy mình ở đây khá dư thừa.
Đè nén ý nghĩa manh động muốn cướp lại Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn xoay người, cô đơn đi về phía bãi đỗ xe.
Nghĩ tới bộ dạng không muốn sống của Nhan Nhã Tịnh khi vừa rồi nhắc tới Lưu Thiên Hàn, Hách Trung Văn biết bất luận anh ta cố gắng như nào, cũng không thể thay thế vị trí của Lưu Thiên Hàn ở trong lòng cô được.
Nhưng anh ta vẫn không cam tâm!
Thân phận thật của hai đứa trẻ, anh ta đã chọn giấu diếm, anh ta chỉ có thể sai càng thêm sai, chờ đợi thời cơ, tìm một cơ hội đứng ở bên cạnh Nhan Nhã Tịnh.
Chị đại, xin lỗi, tôi không thể buông tay được, tôi không làm được, thoải mái nói với em một câu, chúc em và cậu trẻ hạnh phúc!
Nhan Nhã Tịnh dùng sức bóp mặt của Lưu Thiên Hàn ở trước mặt, sau khi bóp mặt của Lưu Thiên Hàn xong, cô lại dụi mắt của mình.
Trước mặt, vẫn là gương mặt đẹp trai phóng to đó của Lưu Thiên Hàn.
Nhan Nhã Tịnh nhếch môi, cô vừa chua xót vừa thoải mãn mà mỉm cười: “Anh Lưu, em nhìn thấy anh rồi, em quả thật là đang nằm mơ.”
Nhan Nhã Tịnh còn muốn nói cái gì đó với Lưu Thiên Hàn, nhưng cổ họng của cô lại nghẹn ứ, lời nói phía sau của cô không nói ra được, cô trực tiếp vùi đầu của mình ở trong lòn của anh.
Thật sự là một giấc mơ rất đẹp! Cô vậy mà mơ thấy anh Lưu ôm cô, cô còn có thể tùy tiện bóp gương mặt đẹp trai của anh Lưu.
Nếu đây là mơ, cô thật sự hy vọng mình có thể ngủ mãi không tỉnh.
Nhan Nhã Tịnh luôn rất ghét uống rượu, nhưng tối nay cô vô cùng may mắn, cô đã uống máy. Uống rượu xong thì có thể gặp được anh Lưu.
Nghe thấy tiếng của Nhan Nhã Tịnh, tim Lưu Thiên Hàn càng thắt lại, anh biết kế hoạch của anh giấu cô, cô nhất định sẽ rất khó chịu.
Không phải là anh không tin Nhan Nhã Tịnh, chỉ là tình hình đặc biệt, anh lo lắng điện thoại của Nhan Nhã Tịnh bị nghe lén, anh nói sự thật với cô sẽ bất lợi cho cô, anh chỉ biết đè nén ý nghĩ manh động muốn bay trở về bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.