CHƯƠNG 548
Sau khi Nhan Nhã Tịnh xử lý tốt vết thương cho Tô Thu Quỳnh rồi cho cô ấy uống thuốc an thần, cuối cùng cô ấy cũng yên lặng ngủ thiếp đi.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tiều tụy của Tô Thu Quỳnh, lòng Nhan Nhã Tịnh đau như bị kim châm.
Cô đã được hạnh phúc, niềm hạnh phúc lớn lao không gì sánh bằng, nhưng khi nào hạnh phúc mới đến với Tô Thu Quỳnh đây?
Nhan Nhã Tịnh không tin thần Phật, nhưng giờ đây, cô chắp tay trước ngực thành tâm cầu nguyện, cô nguyện bản thân trải qua chín chín tám mươi mốt khổ nạn, chỉ mong sao hạnh phúc sẽ mở cửa với Tô Thu Quỳnh mà thôi.
Để tiện chăm sóc Tô Thu Quỳnh, những đêm gần đây Nhan Nhã Tịnh đều ở lại bệnh viện.
Lưu Thiên Hàn phòng không gối chiếc qua đêm dài, trở thành “oán phu ngóng chờ vợ về” đích thực.
“Oán phu ngóng chờ vợ về” buồn thiu, đành vâng lệnh bà xã đại nhân điều tra chân tướng chuyện xảy ra với Tô Thu Quỳnh.
Nói là điều tra chân tướng chuyện xảy ra với Tô Thu Quỳnh nhưng thực chất là điều tra xem An Tình đã hãm hại Tô Thu Quỳnh bằng cách nào.
Với thế lực của Lưu Thiên Hàn thì điều tra rõ ràng chuyện nhỏ này dễ như trở bàn tay.
Anh vốn không thích xen vào chuyện người khác, nhưng để Nhan Nhã Tịnh được vui, anh vẫn định đả kích Chiến Mục Hàng một trận.
Lưu Thiên Hàn gọi điện cho Chiến Mục Hàng trong tâm trạng hơi chán chường: “Chiến Thất, dạo này chán quá, đã điều tra một chuyện.”
“Chuyện gì?” Chiến Mục Hàng hỏi theo phản xạ.
“Bốn người đàn ông kia là do An Tình thuê chứ không phải Tô Thu Quỳnh.” Nói câu này xong, Lưu Thiên Hàn cúp máy cái rụp khiến Chiến Mục Hàng tức lồng lộn, hối hận vì quyết định sai lầm lúc ban đầu.
Lưu Thiên Hàn vừa muốn gọi điện cho cô gái trong lòng để nấu cháo tình yêu màu hường thì đột nhiên điện thoại đổ chuông.
Thấy là cuộc gọi đến của Nhạc Dũng, anh bất giác nhíu mày.
Đêm hôm khuya khoắt, hai thằng đàn ông có chuyện gì hay đâu mà gọi điện tới làm gì cơ chứ!
Dù nghĩ vậy nhưng anh vẫn nhận máy của Nhạc Dũng.
Trong giọng nói của Nhạc Dũng ẩn chứa sự phấn khởi khó tả: “Đại ca, đã tìm được người phụ nữ năm năm trước rồi!”
Kiềm nén tâm trạng phấn khích khó hiểu của bản thân, Nhạc Dũng tiếp tục nói: “Đại ca, người con gái năm năm trước kia, không phải là Nhan Vũ Trúc!”
Không phải là Nhan Vũ Trúc mà!
Đôi mắt sâu thẳm của Lưu Thiên Hàn híp lại một cách nguy hiểm, Nhan Vũ Trúc quả thật đã lừa anh! Nếu Nhan Vũ Trúc đã không có ơn cứu mạng với anh, cô ta còn hết lần này tới lần khác làm hại Nhan Nhã Tịnh như thế, cô ta có thể biến mất rồi!
Nguyên nhân lớn nhất khiến Lưu Thiên Hàn muốn điều tra chuyện của năm năm trước, chính là muốn xác nhận một chút rốt cuộc người con gái ấy có phải là Nhan Vũ Trúc hay không, nếu như không phải là Nhan Vũ Trúc, anh không cần nương tay thêm nữa.
Còn về phần rốt cuộc người con gái ấy là ai, anh thật sự không có hứng thú muốn biết. Bây giờ anh đã có người trong lòng rồi, người con gái ấy, cùng lắm anh cũng chỉ bồi thường cho cô ấy một chút, còn việc chịu trách nhiệm gì gì đó, anh thật sự không làm được.
“Thu thập tất cả những chứng cứ Nhan Vũ Trúc trốn thuế mang nộp đi!” Lưu Thiên Hàn im lặng một lúc, tiếp tục dặn dò Nhạc Dũng: “Còn người con gái ấy…”