NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 584

Tô Thu Quỳnh và Nhan Nhã Tịnh lên xe của Lâm Tiêu về.

Tô Thu Quỳnh ôm chặt lấy Nhan Nhã Tịnh, nghĩ đến sự hy sinh của Nhan Nhã Tịnh đã làm vì cô, cô thật sự rất muốn khóc, nhưng cô biết Nhan Nhã Tịnh ghét nhất cô khóc, cô cố nhịn không để cho nước mắt của mình rơi xuống.

Nhưng cô thật sự rất đau lòng, vì sao Nhã Tịnh của cô lại ngốc vậy chứ!

Trái tim cô phủ đầy vết thương, cả đời này cô sẽ không bao giờ yêu nữa, cho dù có mắc phải căn bệnh này cũng không sao cả, chẳng qua chỉ là sống nhiều thêm một ngày với sống ít một ngày thôi, cô không muốn Nhan Nhã Tịnh chôn vùi hạnh phúc ngọt ngào vì mình như vậy!

“Nhã Tịnh, cậu ngốc quá, cậu ngốc quá…” Tô Thu Quỳnh cứ lẩm bẩm nói.

“Nhã Tịnh, sao cậu lại ngốc vậy chứ! Cậu làm thế, mình sẽ không thể tha thứ cho bản thân được! Nhã Tịnh, bây giờ chúng ta đến bệnh viện, hiện giờ y học tiên tiến như thế, chắc chắn cậu sẽ khỏe thôi! Bây giờ chúng ta đến bệnh viện, kiểm tra cho cậu một lượt được không?”

“Thu Quỳnh, đừng buồn.” Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, cậu không cần thấy áy náy đâu, càng không cần thấy có lỗi với mình, bây giờ mình rất ổn. Chỉ cần nhìn thấy cậu vẫn ổn là mình vui rồi.”

“Nhã Tịnh ngốc…”

Cuối cùng Tô Thu Quỳnh cũng không khống chế được nước mắt của mình nữa: “Nhã Tịnh, không đáng đâu! Cậu làm nhiều việc vì mình như vậy, không đáng!”

“Thu Quỳnh, không có gì đâu, cậu hạnh phúc vui vẻ đáng giá hơn nhiều! Cho nên Thu Quỳnh à, cậu nhất định phải thật hạnh phúc đấy!”

Lúc đầu khi Nhan Vũ Trúc cầm ống tiêm đến gần cô, cô thật sự rất sợ hãi, nhưng sau khi kết cục đã định, bỗng nhiên cô lại không thấy sợ hãi như vậy nữa.

Mắc phải loại bệnh này không dễ chịu, may mà người bị lây bệnh là cô chứ không phải Tô Thu Quỳnh.

Xác suất lây bệnh qua máu của bệnh này rất cao, tiêm một ống máu to như thế vào người cô, không cần đến bệnh viện kiểm tra thì chuyện cô bị nhiễm bệnh đã gần như được xác định rồi.

Đã từng có một thôn xóm bởi vì trên dụng cụ bán máu có dính mầm bệnh AIDS nên người dân cả thôn ấy đều bị mắc bệnh này, cô cũng không thoát được.

Yên lặng một hồi lâu, Nhan Nhã Tịnh nhẹ giọng nói: “Thu Quỳnh, cậu đừng nói chuyện này với An Bảo và An Mỹ, mình không muốn hai đứa lo lắng.”

Nhan Nhã Tịnh dừng lại một lát rồi lại nói với Lâm Tiêu đang ngồi trước lái xe: “Lâm Tiêu, làm phiền anh giữ bí mật cho tôi, đừng nói chuyện hôm nay với anh Lưu.”

Nhan Nhã Tịnh chưa từng nghi ngờ tình cảm anh Lưu dành cho cô, anh Lưu có thể vì cô mà đến mạng sống cũng không cần, sao có thể vứt bỏ cô chỉ vì cô bị lây bệnh này!

Nhưng cô không muốn mang thân xác như này tiếp tục ở bên anh Lưu.

Lỡ như cô lây bệnh cho anh Lưu, cô sẽ hối hận suốt mấy đời mất!

Anh Lưu tốt như vậy, anh xứng đáng có được người phụ nữ tốt đẹp nhất, anh sẽ có được hạnh phúc hoàn hảo nhất, cô chỉ cần đứng từ xa nhìn anh hạnh phúc là đã đủ rồi.

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, Lâm Tiêu yên lặng mất một lúc, anh ta nghĩ rồi vẫn nói với cô: “Được, tôi đồng ý với cô.”

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Lâm Tiêu, Nhan Nhã Tịnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ liên tục thay đổi giống như đời người mãi mãi cũng không biết giây tiếp theo bản thân sẽ nhìn thấy phong cảnh như nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi