NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 589

“Anh Lưu, chúng ta chia tay trong hoà bình đi. Chúc anh sau này có thể gặp được người phụ nữ thật lòng thích anh, chúc anh hạnh phúc! Anh Lưu, tôi đã chúc phúc anh rồi, anh cũng rộng lượng một chút, chúc tôi hạnh phúc được không?”

“Tôi với bạn trai mới hiện tại của tôi thật sự rất yêu nhau, bọn tôi đều muốn được anh chúc phúc.”

“Nhan Nhã Tịnh, hạnh phúc của em chỉ có thể do anh cho!” Lưu Thiên Hàn gắt gỏng rít lên: “Nhan Nhã Tịnh, cả đời này em đừng mơ anh sẽ chúc phúc cho em với người đàn ông khác bên nhau không rời!”

Trước giờ tính cách của Lưu Thiên Hàn luôn trầm ổn, mấy năm nay trên thương trường anh gặp được những chuyện còn lớn hơn mà vẫn có thể mặt không đổi sắc thong dong đối phó, nhưng hiện tại anh lại bị người phụ nữ này chọc cho tức đến không thở nổi.

Lưu Thiên Hàn hít mấy hơi thật sâu, trong lòng vẫn cực kỳ buồn bực, gương mặt điển trai của anh tối sầm nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, em đang ở tiểu khu Thiên Mệnh đúng không?! Bây giờ anh sang đấy tìm em.”

Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn cúp luôn điện thoại.

Nhan Nhã Tịnh ngơ ngẩn đứng bên ngoài tiểu khu Thiên Mệnh, đầu óc cô rối bời.

Anh Lưu muốn đến đây! Anh Lưu thật sự muốn đến đây!

Thật ra Nhan Nhã Tịnh có nhớ Lưu Thiên Hàn, cô muốn nhìn thấy anh, nhìn thấy gương mặt điển trai mà cô ngày nhớ đêm mong, nhưng chính cô lại sợ hãi nhìn thấy anh.

Sau khi nhìn thấy anh, cô phải dùng bao nhiêu sức mới có thể chém đinh chặt sắt nói chia tay với anh đây!

Nhan Nhã Tịnh nửa ngồi xổm, cô ôm chặt lấy hai chân mình. Thật ra từ khi quay trở về từ bờ biển cô đã biết, cô nhắc đến chia tay, anh Lưu chắc chắn sẽ nhất quyết đến tìm cô.

May mà cô đã chuẩn bị trước.

Nhưng cho dù có chuẩn bị, đánh xong một trận thì cô cũng cạn kiệt sức lực!

Anh Lưu, em yêu anh còn hơn cả những gì anh nghĩ, nhưng trên thế giới này không phải đôi nam nữ nào yêu nhau cũng có thể tồn tại vĩnh viễn.

Cuối cùng, chúng ta vẫn tình sâu duyên mỏng…

Lưu Thiên Hàn cầm chìa khóa xe, suốt đoạn đường chạy như bay, cuối cùng cũng đến tiểu khu Thiên Mệnh.

Anh không rảnh chờ thang máy mà lập tức chạy như bay đến căn nhà của Nhan Nhã Tịnh.

Hôm nay anh đã bị Nhan Nhã Tịnh ép đến điên rồi, lúc đến cửa anh còn quên cả nhấn chuông, đập lên cửa căn hộ của Nhan Nhã Tịnh như thể đang trút giận.

“Nhan Nhã Tịnh, mở cửa!”

“Ai thế?” Một giọng nói rõ ràng không kiên nhẫn vang lên bên trong căn hộ, chỉ là đấy không phải giọng của Nhan Nhã Tịnh, mà là giọng của một người đàn ông.

Lưu Thiên Hàn cũng nghe thấy giọng nói này, lòng anh bỗng trùng xuống, đúng thật là sau khi cửa căn hộ mở ra, có một người đàn ông mặc áo ngủ tơ tằm đang dụi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vẻ mặt bực bội nhìn anh.

“Anh là ai thế? Mới sáng sớm đã phá giấc ngủ của người khác rồi, ý thức anh để đâu vậy!”

Lưu Thiên Hàn nheo mắt, nhìn chằm chằm Tô Ảnh Quân trước mặt với vẻ đầy nguy hiểm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi