NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 622

Anh thật sự muốn dán một câu lên người cô – vật sở hữu của Lưu Thiên Hàn, người khác chớ tới gần – để cho những kẻ vô liêm sỉ có ý đồ tán tỉnh vợ anh đều phải cút đi thật xa…

Trời mưa tầm tã như trút nước.

Toàn thân Nhan Vũ Trúc ướt nhẹp, cô ta ấn mạnh chuông cửa căn hộ của Cung Tư Mỹ như một hồn ma.

Cung Tư Mỹ vừa mở cửa, cô ta đã chạy nhanh vào phòng khách: “Cung Tư Mỹ, giúp tôi xuất ngoại đi! Tôi biết là cô có cách, chỉ cần cô cho tôi ra nước ngoài một cách an toàn thì tôi sẽ tặng cho cô một bí mật! Bí mật có thể hoàn toàn huỷ hoại được Nhan Nhã Tịnh!”

“Nhan Vũ Trúc, cô nghĩ tôi ngu chắc!”

Cung Tư Mỹ nói một cách ung dung thong thả, khuôn mặt đầy quý phái và trang nhã như vầng trăng sáng của cô ta càng làm “tôn lên” sự thảm hại, suy sụp của Nhan Vũ Trúc.

“Đưa một kẻ trốn thuế như cô ra nước ngoài cũng chẳng dễ dàng gì đâu. Nhan Vũ Trúc, muốn tôi giúp cô ra nước ngoài cũng phải xem bí mật mà cô nói có giá trị không đã!”

“Tôi…”

Nhan Vũ Trúc cắn răng, cô ta không ngờ phải dùng đến lá bài tẩy của mình nhanh đến thế, nhưng trong lòng cô ta hiểu rằng lúc này mình không có tư cách ra điều kiện với Cung Tư Mỹ.

Ngoài Cung Tư Mỹ ra, cô ta thật sự không biết có thể tìm ai giúp mình ra nước ngoài nữa!

Mặc dù vô cùng căm hận hành động thừa nước đục thả câu của Cung Tư Mỹ nhưng Nhan Vũ Trúc vẫn gằn từng câu từng chữ: “Cung Tư Mỹ, Nhan Nhã Tịnh đã bị nhiễm HIV rồi! Tôi có video chứng minh Nhan Nhã Tịnh bị nhiễm HIV! Chỉ cần cô giúp tôi ra nước ngoài trong yên bình, tôi sẽ lập tức gửi video vào mail cô!”

“Nhan Vũ Trúc, có thật là vậy không?” Cung Tư Mỹ nheo mắt, dễ thấy cô ta rất thích thú với bí mật được tiết lộ bởi Nhan Vũ Trúc này.

“Tôi thề bằng tính mạng của cả gia đình tôi, chính xác một trăm phần trăm!” Đôi mắt Nhan Vũ Trúc ngập tràn sự hận thù: “Chính tay tôi đã tiêm máu người bị nhiễm HIV vào người Nhan Nhã Tịnh mà!”

“Tốt lắm. Nhan Vũ Trúc, tôi sẽ tin cô lần này.” Cung Tư Mỹ từ từ xoay người, đi về phòng ngủ của mình: “Cô về chuẩn bị đi, sáng mai tôi sẽ cho người đưa cô ra nước ngoài.”

Thấy Cung Tư Mỹ không đoái hoài gì tới mình nữa, tuy Nhan Vũ Trúc hơi bất mãn trong bụng nhưng vẫn rời khỏi chung cư của Cung Tư Mỹ.

Cô ta mà ở trong nước thì đời nào Lưu Thiên Hàn tha cho cô ta.

Tương lai còn dài, chỉ cần cô ta ra nước ngoài an toàn thì sẽ còn có cơ hội quay trở về!

Nhan Vũ Trúc không về chung cư ở ngoài của mình mà định về biệt thự nhà họ Nhan một chuyến.

Cô ta có một chiếc két sắt ở biệt thự nhà họ Nhan, trong đó cất chứa vô số châu báu quý giá.

Cộng thêm chỗ tiền mặt cô ta để dành cho trường hợp khẩn cấp…

Mang những thứ này ra nước ngoài thì cô ta vẫn có thể sống tốt như thường thôi.

Nhan Vũ Trúc mơ mộng đủ điều, tiếc rằng người tính không bằng trời tính, cô ta vừa đến biệt thự nhà họ Nhan thì đã bị một chiếc bao bố trùm kín.

Màn đen tối tăm tức thì chiếm lấy tầm nhìn của Nhan Vũ Trúc khiến trong lòng cô ta bất an tột độ: “Ai? Thả tôi ra mau! Thả tôi ra!”

“Thả cô ư? Nhan Vũ Trúc, cô tưởng chúng tôi ngu à! Chúng tôi canh chừng ở đây là để chờ cô chứ gì nữa, khó khăn lắm mới tóm được cô, sao lại thả ra được!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi