CHƯƠNG 626
Nhan Vũ Trúc chưa kịp bình tĩnh lại thì trên tay Cao Bắc Vinh lại xuất hiện một ống kim tiêm khác như làm phép, cô ta vùng vẫy đứng dậy hòng thoát ra ngoài, nhưng hai tên đàn ông cường tráng lại tàn nhẫn đè cô ta xuống nên cô ta căn bản không dậy nổi.
“Nhan Vũ Trúc, đoán xem trong này là thuốc gì?”
Cao Bắc Vinh lộ ra nụ cười nham hiểm: “Đây là loại thuốc cười! Nhan Vũ Trúc, sau khi tiêm thứ thuốc này, cô sẽ cảm thấy rất vui! Ừm, cứ từ từ thưởng thức nhé!”
Nói xong, cây kim trong tay Cao Bắc Vinh cắm sâu vào thịt của Nhan Vũ Trúc.
Mũi kim này còn dày hơn, lúc tiêm xuống, Nhan Vũ Trúc đau tới mức hít lạnh. Nhưng rõ ràng là đau như thế mà cô ta lại không nhịn được mà cười ra tiếng.
Đau đớn kèm theo ngứa ngáy liên hồi, trước giờ Nhan Vũ Trúc chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, cô ta muốn khóc thét lên nhưng lại chỉ có thể cười như một kẻ điên.
Cả người càng lúc càng ngứa hơn, đặc biệt là mặt đã ngứa tới mức khiến cô ta hoài nghi nhân sinh.
Nhan Vũ Trúc gãi mặt thật mạnh, cô ta tự mình cào rách cả da, cào ra máu nhưng cả người vẫn ngứa khiến cô ta sống không bằng chết.
Bi thảm hơn là dù khó chịu tới mức muốn chết nhưng cô ta vẫn không ngừng cười lớn.
“Cao Bắc Vinh … hahahaha … Cao Bắc Vinh, anh thả tôi ra … hahahaha …”
“Cười vui nhỉ! Nhan Vũ Trúc, xem ra cô thật sự rất vui vẻ nha!”
Nghe thế, Nhan Vũ Trúc tức giận đến mức muốn cắn người.
Vui vẻ?! Vui con mẹ anh!
Nhưng Nhan Vũ Trúc không thể cắn người, cô ta chỉ có thể tiếp tục phát ra tiếng cười quái dị.
Nhạc Dũng cảm thấy bộ dạng điên loạn của Nhan Vũ Trúc quá ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị. Anh ta không nhịn được mà hỏi: “Cậu Cao, chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn cô ta thế này sao? Tôi sợ mình nôn mất….”
“Không cần, Lưu Cửu nói, sau khi tiêm xong thì đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần.” Cao Bắc Vinh nhìn Nhan Vũ Trúc rồi cười: “Nhan Vũ Trúc, cứ từ từ tận hưởng đi!”
Bệnh viện tâm thần? !
Nhan Vũ Trúc không khỏi rùng mình, cô ta muốn nói mình không muốn đến bệnh viện tâm thần, nhưng miếng cô vẫn không ngừng phát ra âm thanh “hahahaha”.
“Cậu Cao, chúng ta mau đưa cô ta đến đó đi! Anh xem cô ta cười vui chưa kìa! Chắc chắn là cô ta rất muốn đến bệnh viện tâm thần rồi!”
“Ừm, lời cho cô ta quá, giúp cô ta được như ý nguyện còn gì!” Cao Bắc Vinh chế giếu.
Anh ta lại liếc nhìn Nhan Vũ Trúc với ánh mắt ghê tởm. Cả người cô ta bê bết máu, trông cực kỳ kinh khủng, còn cười vui vẻ như vậy, đây chẳng phải là bị tâm thần sao!
Nhan Vũ Trúc dùng sức cắn môi và đầu lưỡi thì đầu óc mới minh mẫn hơn một chút, cô ta điên cuồng gầm lên: “Tôi không sống tốt thì Nhan Nhã Tịnh cũng đừng mơ sống tôi! Cô ta đã bị tôi tiêm máu HIV vào người rồi, dù mấy người có muốn huỷ hoại tôi thì Nhan Nhã Tịnh cũng sẽ sống không bằng chết thôi!”
“Hahahaha … hahahaha …” Nhan Vũ Trúc còn muốn nói gì đó, nhưng thứ từ miệng cô phát ra lại là tiếng cười kỳ quái.
Cao Bắc Vinh không lập tức đáp lời mà chỉ nhìn Nhan Vũ Trúc như thằng hề.