CHƯƠNG 649
“Nhan Nhã Tịnh, rốt cuộc cô còn kiêu ngạo cái gì nữa? Con cũng đã có rồi, cô còn cần từ chối cậu Hách như vậy sao? Cậu Hách đã quỳ lâu như vậy rồi, anh ấy cũng dễ dàng lắm sao?”
“Nhan Nhã Tịnh, đừng mang lại hi vọng cho cậu Hách rồi lại không thỏa mãn anh ấy, cô mau đồng ý lời cầu hôn của anh ấy đi!”
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
…..
Những phóng viên ở hiện trường đều bất bình cho Hách Trung Văn, Nhan Nhã Tịnh thực sự cảm thấy, cô không xứng để Hách Trung Văn lãng phí tình cảm như vậy, nói cô lòng dạ sắt đá cũng được, không biết tốt xấu cũng được, cô vẫn không nắm được tay Hách Trung Văn.
Nhan Nhã Tịnh trầm mặc một lúc, vẫn quyết định nói một câu xin lỗi với Hách Trung Văn.
Câu này của cô vẫn chưa nói ra, giọng nói của Lưu Thiên Hàn đã lạnh lùng bay đến.
“Nhan Nhã Tịnh, em dám đồng ý gả cho nó!”
Lưu Thiên Hàn khuôn mặt tràn đầy sự lạnh lùng, anh từng bước từng bước đi về phía Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn.
Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, những phóng viên tự giác để ra cho anh một con đường, trên người anh giống như mang theo sự lãnh lẽo như băng, những nơi anh đi qua, nhiệt độ đột nhiên giảm đi mấy độ.
Ánh mắt của anh, nguy hiểm nheo lại, anh đột nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh, lời nói cũng nãy lặp lại một lần nữa: “Nhan Nhã Tịnh, em dám gả cho nó!”
Ánh mắt của Nhan Nhã Tịnh vẫn có chút mơ màng, Anh Lưu không phải đang ngọt ngào, chiến đấu kịch liệt với Cung Tư Mỹ sao, bây giờ sao anh còn có thời gian đến đây? Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh rất ủy khuất, cô không nhịn được muốn bổ nhào vào lòng Lưu Thiên Hàn, ôm chặt lấy anh, nhưng nghĩ đến cảnh tượng anh và Cung Tư Mỹ quấn quýt hôn nhau, trái tim mềm nhũn, run rẩy của cô lại lạnh lại.
Cô quay mặt sang một bên, lạnh lùng nói: “Anh Lưu, chuyện của tôi không cần anh quan tâm!”
Những phòng viên ở hiện trường không ngờ Lưu Thiên Hàn lại đột nhiên đến đây, bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc.
“Sao cậu Lưu lại đột nhiên đến đây? Lúc nãy không phải cậu Hách đã nói rõ ràng, Nhan Nhã Tịnh không có quan hệ gì với cậu Lưu, anh ta với Nhan Nhã Tịnh mới là một đôi?”
“Lẽ nào Nhan Nhã Tịnh thật sự là tiểu tam của cậu Lưu và cô Cung? Nhưng cái này không đúng nha, nếu như cô ấy là tiểu tam, tại sao lại có thể có hai đứa con lớn như vậy với cậu Hách?”
“Lẽ nào, cậu Lưu là tiểu tam giữa cậu Hách và Nhan Nhã Tịnh?” Một phóng viên ở hiện trường giàu trí tưởng tượng nói.
“Tránh sang một bên! Nói cái gì đó, cậu Lưu sao có thể làm tiểu tam! Đó là cậu Lưu đấy!” Một phòng viên lớn tuổi ghét bỏ đẩy tên phóng viên lúc nãy một cái, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Lưu Thiên Hàn người thật, có chút kích động, ông ta muốn phỏng vấn anh mấy câu, nhưng cảm nhận được khí áp xung quanh vô hình trung đều thấp đi, anh ta không có gan đi về phía trước.
“Nhan Nhã Tịnh, em là vợ của anh! Chuyện của em anh không quan tâm, em muốn ai quan tâm!” Lưu Thiên Hàn không thèm quan tâm, kéo Nhan Nhã Tịnh vào lòng, nhìn đôi môi tái nhợt đang run rẩy của cô, giọng nói của anh bất giác dịu dàng hơn rất nhiều: “Nhã Tịnh, anh sẽ không không quan tâm đến em.”
“Cậu Lưu, cậu buông chị đại ra!” Hách Trung Văn đột nhiên đứng dậy, anh ta vô cùng anh dũng trừng mắt với Lưu Thiên Hàn: “Cậu Lưu, cậu đã đính hôn với Cung Tư Mỹ rồi, thiệp mời của hai người cháu cũng nhận được rồi! Bây giờ, dựa vào cái gì còn quấn lấy chị đại?”