CHƯƠNG 664
Khuôn mặt đẹp trai cuồng ngạo của anh ta tràn ngập vẻ dịu dàng như mây, như thể ánh mặt trời chạm vào mặt nước, niềm vui lấp lánh như kim đâm sâu vào mắt Chiến Mục Hàng.
Nhìn đôi môi tái nhợt của Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy đầu óc như có sóng gợn, anh ta biết mình như vậy là rất đường đột, nhưng anh ta muốn hôn Tô Thu Quỳnh, muốn hôn cô giống như bị trúng độc vậy.
Người đang chìm đắm trong tình yêu giống như bị quỷ ám, Lâm Tiêu muốn hôn Tô Thu Quỳnh thì liền hôn, Tô Thu Quỳnh giật mình sững sờ, cô chưa bao giờ nghĩ Lâm Tiêu sẽ hôn mình trước mặt Chiến Mục Hàng, thiếu chút nữa không thể giữ vững độ cong trên khoé môi mình.
Tô Thu Quỳnh muốn đẩy Lâm Tiêu ra, nhảy xuống khỏi lưng anh ta, nhưng trong lòng cô biết rõ nếu như cô làm như vậy thì chắc chắn Chiến Mục Hàng sẽ rất đắc ý trong lòng!
Sau đôi ba lần đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Tô Thu Quỳnh vẫn quyết định không đẩy Lâm Tiêu ra.
Chiến Mục Hàng bất giác siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay anh ta đột nhiên nổi lên cuồn cuộn giống như sắp xuyên nát làn da để bật ra ngoài, anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu vài giây, môi của bọn họ kề sát nhau như thế, mà môi của Tô Thu Quỳnh lẽ ra chỉ thuộc về Chiến Mục Hàng anh.
Nó chỉ có thể thuộc về duy nhất một mình Chiến Mục Hàng anh mà thôi.
Không kiềm chế được sự ghen tức và giận dữ trong lòng, Chiến Mục Hàng giơ tay đấm thẳng vào mặt Lâm Tiêu.
Chiến Mục Hàng đánh Lâm Tiêu rất mạnh, đến nỗi khoé môi anh ta ứa ra máu, Tô Thu Quỳnh sửng sốt trước tình huống bất ngờ này, nghĩ đến chuyện vừa rồi cô lợi dụng Lâm Tiêu thì lại càng cảm thấy có lỗi: “Anh có sao không? Có đau không? Chúng ta đến bệnh viện ngay đi!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng càng ghen đến mức muốn giết người.
Một tên đàn ông to lớn như Lâm Tiêu, chịu một nắm đấm thì đã sao chứ? Cũng đâu phải yếu đuối mong manh đến mức vậy?
Còn đến bệnh viện nữa cơ đấy?
Cô quan tâm đến Lâm Tiêu nhiều như vậy sao?!
“Thu Quỳnh, anh không sao. Không cần đến bệnh viện, chỉ cần hôn anh một cái là anh sẽ ổn thôi.” Lâm Tiêu cười, hai mắt lấp lánh như có điện, anh ta thực sự không cảm thấy đau, trên môi của anh ta bây giờ vẫn còn mùi vị của Tô Thu Quỳnh lưu lại, đừng nói là một cú đấm, ngay cả khi phải nhận thêm vài cú đấm nữa thì anh ta cũng rất vui vì đã được hôn Tô Thu Quỳnh.
Hôn anh ta một cái?!
Cơ thể Chiến Mục Hàng trở nên căng cứng, nếu Tô Thu Quỳnh dám chủ động hôn Lâm Tiêu…
Nếu cô dám chủ động hôn Lâm Tiêu, hôm nay ở đây nhất định sẽ “máu chảy thành sông”!
Biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh lập tức như đông cứng lại, vừa rồi Lâm Tiêu chủ động hôn cô, mặc dù cô không né tránh, nhưng cô không vượt qua được rào cản trong lòng, bảo cô chủ động hôn Lâm Tiêu, cô thật sự không làm được.
Đúng là cô muốn làm cho Chiến Mục Hàng không vui, cô muốn thể hiện rằng cô không hề quan tâm đến Chiến Mục Hàng một chút nào.
Tuy nhiên, cô cũng không muốn lợi dụng Lâm Tiêu thêm một lần nữa.