NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 721

“Hu hu … tôi phải tìm chị đại! Chị đại, em đang ở đâu? Tôi phải tìm chị đại…”

Hách Trung Văn vừa ra sức quệt nước mắt vừa khóc thét lên: “Tôi phải tìm chị đại…”

“Trung Văn…” Lưu Diễm Mai cố gắng giữ chặt lấy tay Hách Trung Văn, không cho anh ta nghiêng ngả nữa. Mà cũng vì bà nắm lấy tay anh ta như vậy làm anh ta khóc càng to hơn.

“Bà trả chị đại lại cho tôi đi! Trả cho tôi! Tôi cần tìm chị đại! Tôi muốn tìm chị đại! Các người đều là người xấu! Các người trả chị đại lại cho tôi…”

Nhan Nhã Tịnh ngơ ngác đứng tại chỗ, cô không ngờ rằng Hách Trung Văn sẽ trở nên như vậy.

Lưu Diễm Mai cầu cứu nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, người Hách Văn tìm có phải cháu không? Cháu mau tới dỗ nó đi, đừng để nó khóc nữa.”

Nghe thấy Lưu Diễm Mai gọi, Nhan Nhã Tịnh vội vàng đi tới: “Hách béo, cậu đừng khóc nữa, tôi ở đây.”

“Chị đại…”

Vừa nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn lập tức như đứa trẻ bị bọn buôn người bắt đi giờ lại tìm thấy người nhà vậy, anh ta òa khóc rồi bổ nhào vào lòng Nhan Nhã Tịnh.

Có điều, trên người anh ta còn có vết thương nên bây giờ cử động bất tiện, anh nhào lên như vậy xém chút nữa đã rơi xuống giường.

Nhan Nhã Tịnh sợ Hách Trung Văn còn chưa khỏi vết thương cũ đã gây thêm vết thương mới, cô vội vàng đỡ lấy anh ta: “Hách béo, cậu cẩn thận chút đi, trên người cậu có nhiều vết thương lắm đấy.”

“Chị đại, cuối cùng tôi cũng tìm thấy em rồi…”

Hách Trung Văn vùi đầu trong khuỷu tay của Nhan Nhã Tịnh: “Bọn họ đều là người xấu! Hu hu, bọn họ muốn bắt tôi đi! Chị đại, tôi không bị người xấu bắt đi đâu!”

“Người xấu, người xấu rất đáng sợ! Chị đại, tôi sợ lắm! Chị đại, em phải bảo vệ tôi…”

Trong mắt Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn của trước kia, cũng có chút trẻ con nhưng ít nhất vẫn còn bình thường. Nhưng Hách Trung Văn của bây giờ hoàn toàn bất thường, khiến Nhan Nhã Tịnh cảm giác anh ta còn ấu trĩ hơn cả đứa trẻ lên ba.

Trước đó cả trong lẫn ngoài nước cũng có không ít trường hợp tương tự. Trước khi hôn mê bị thương không phát hiện ra trí lực có vấn đề gì cả, nhưng rất nhiều người sau khi hôn mê tỉnh dậy lại xuất hiện tình trạng bị mất trí nhớ hoặc tổn hại tới trí lực.

Hiển nhiên Hách Trung Văn đã bị thương cả về trí nhớ lẫn trí lực.

Thịnh Vân Hiên cũng không ngờ đứa cháu ngoại của mình bỗng dưng biến thành dáng vẻ như vậy, bà thương xót nhìn Hách Trung Văn: “Trung Văn, con có nhớ bà không?”

Nghe được lời của Thịnh Vân Hiên, Hách Trung Văn đánh mắt nhìn về phía bà, nhưng ngay một giây sau lại òa khóc dữ dội.

“Người xấu! Bà là người xấu!” Anh ta càng ra sức ôm lấy cánh tay của Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, tôi không muốn bị người khác bắt đi đâu! Người xấu đừng hòng khiến tôi và chị đại rời xa nhau!”

Thịnh Vân Hiên: “…”

Nhìn thấy Hách Trung Văn ôm lấy Nhan Nhã Tịnh, còn rúc vào lòng Nhan Nhã Tịnh, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đen kịt lại.

Anh và Hách Tư Niên lại một lần tư tưởng lớn gặp nhau, anh nhìn Hách Trung Văn lại cảm thấy anh ta đang giả vờ.

Nhưng lời này, Lưu Thiên Hàn không dám nói ra, Hách Trung Văn vì cứu Nhan Nhã Tịnh nên mới bị thương, nếu anh nói lời ấy trước mặt Nhan Nhã Tịnh, chỉ sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ ghét bỏ anh mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi