CHƯƠNG 754
Tởm chết đi được!
Nhìn thấy Hách Trung Văn bị bắt nạt thảm thương như vậy, Nhan Nhã Tịnh không thể ngồi yên làm ngơ được, cô vô cùng bất lực mà nói với Lưu Thiên Hàn rằng: “Anh Lưu, anh bắt nạt người như thế này, em thực sự sẽ tức giận đấy!”
Lưu Thiên Hàn không nỡ để Nhan Nhã Tịnh tức giận, nhưng anh càng không muốn vợ mình bị người khác mặt dày quấn lấy. Đêm đêm anh một mình ở trong phòng, sắp thành oán phu nơi khuê phòng đến nơi rồi.
Cho nên, anh vẫn nghiêm túc kể câu chuyện đánh gãy chân lột da rút gân cho Hách Trung Văn.
Thấy Hách Trung Văn bị dọa cho mặt tái cả đi, Lưu Thiên Hàn cảm thấy cũng đủ rồi, anh chậm rãi đe dọa Hách Trung Văn: “Thực ra, đánh gãy chân lột da rút gân đều là chuyện nhỏ thôi, câu chuyện càng thú vị hơn vẫn nên là chém nghìn vạn nhát dao, lóc thành thịt băm, làm một nồi bánh bao nhân thịt người.”
“Trung Văn, nếu như cháu quyết định giả ngu tiếp, chúng ta sẽ kể câu chuyện bánh bao nhân thịt người. Sao? Còn muốn giả vờ nữa không?”
Cậu nhỏ quá quá quá hung ác luôn!
Hách Trung Văn có chết cũng không muốn tiếp tục bị Lưu Thiên Hàn đầu độc, kể chuyện bánh bao nhân thịt người gì đó nữa. Anh ta muốn cầu cứu Nhan Nhã Tịnh, thế nhưng Lưu Thiên Hàn không cho Nhan Nhã Tịnh cơ hội cứu anh ta, anh ta chỉ có thể nghiến chặt răng nuốt nước mắt lại.
Đương nhiên Hách Trung Văn sẽ không thừa nhận mình đang giả ngu, thế nhưng anh ta có thể giả vờ đi ngủ.
Thế là, sau khi đấu tranh hồi lâu, anh ta mới dứt khoát nhắm mắt lại.
Anh ta biết, bây giờ giả vờ ngủ, đêm nay sẽ không thể tiếp tục quấn lấy Nhan Nhã Tịnh được nữa, càng không thể để Nhan Nhã Tịnh ở bên cạnh giường bệnh với anh ta, nhưng anh ta càng sợ bị cậu nhỏ ngược đãi lỗ tai ngược đãi tâm hồn hơn!
Thấy Hách Trung Văn nhắm mắt lại giả vờ ngủ, Lưu Thiên Hàn cười khẩy một tiếng: “Trung Văn, cháu lợi hại thật đấy, không những biết giả ngu giả dại, bây giờ còn biết cả giả vờ ngủ nữa!”
“Anh Lưu, Hách béo ngủ thật rồi, cậu ấy không giả vờ ngủ đâu.” Nhan Nhã Tịnh thực sự không nỡ để Hách Trung Văn bị Lưu Thiên Hàn tiếp tục ngược đãi nữa, không nhịn được cất lời nói.
Cô khép quần áo trên người mình lại: “Anh Lưu, anh về trước đi, em ở lại đây chăm sóc Hách béo.”
“Cậu ta đã ngủ rồi, không cần em phải chăm sóc.”
Lưu Thiên Hàn độc đoán bế ngang Nhan Nhã Tịnh lên: “Người càng cần em chăm sóc là anh đây này.”
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt nước miếng, tứ chi anh khỏe khoắn, cơ thể cường tráng, nào cần cô chăm sóc chứ!
Đối diện với đôi mắt sâu hun hút của Lưu Thiên Hàn kia, Nhan Nhã Tịnh lập tức hiểu ra, chăm sóc mà anh nói rõ ràng là chuyện không trong sáng gì!
Cô không muốn bị người đàn ông có tư tưởng không trong sáng chạm vào đâu!
Khóe môi Lưu Thiên Hàn nhếch lên cười, lặng lẽ ôm cô vào trong lòng, bờ môi mỏng dán lên.
Trước giờ Nhan Nhã Tịnh đều không chống cự lại được nụ hôn của Lưu Thiên Hàn, hôn mãi hôn mãi rồi cô bị anh kéo lên xe, cuối cùng lại bị anh kéo tới Tầm Viêm, bị anh ăn đến xương cốt cũng chẳng còn ở trên giường xong, Nhan Nhã Tịnh lại có chút kinh thường mình, rõ ràng đêm qua rất tức giận vì anh Lưu vừa bắt nạt Hách Trung Văn vừa bắt nạt cô, sao cuối cùng vẫn ngã quỵ trước vẻ đẹp nghiêng thành của Lưu Thiên Hàn vậy?