CHƯƠNG 761
Lưu Diễm Mai cười nhẹ, mang theo ý xin lỗi rõ ràng: “Nhã Tịnh, xin lỗi em, mấy ngày nay Trung Văn nó giả ngu, thật ra chị đã sớm nhìn ra rồi, nhưng chị… chị đã chọn cùng giả ngu với nó.”
Thấy trên mặt Nhan Nhã Tịnh cũng không có nhiều bất ngờ mấy, trong lòng Lưu Diễm Mai hiểu rõ: “Nhã Tịnh, em cũng nhìn ra Trung Văn đang giả ngu đúng không? Đứa nhỏ này, kỹ thuật diễn cũng vụng thật đấy.”
“Đêm qua em mới nhận ra thôi.” Nhan Nhã Tịnh thành thật nói: “Chị Lưu, vết thương trên người Hách béo vẫn chưa ổn, sao cậu ấy lại đột nhiên ra nước ngoài chứ?”
“Ra nước ngoài cũng có thể dưỡng thương, em không cần lo cho nó quá.”
Lưu Diễm Mai tiến lên một bước, nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, mấy ngày nay thật sự xin lỗi em, chị không nên hùa cùng Trung Văn lừa gạt em. Nhưng mà chị cũng có nỗi khổ tâm riêng, chị không đành lòng để con trai mình đau lòng như vậy.”
“Chị Lưu, không sao đâu, em có thể hiểu chị mà, hơn nữa nếu không phải Hách béo đã cứu em thì bây giờ không biết em đã thế nào rồi!”
“Nhã Tịnh, em đúng là một cô gái tốt.” Lưu Diễm Mai nói lời từ tận đáy lòng, nhớ lại tối qua Hách Trung Văn mở lòng nói chuyện với bà, trong lòng bà có đau lòng, nhưng vui mừng và thoải mái vẫn nhiều hơn.
Trung Văn của bà, cuối cùng cũng đã học được cách buông tay rồi.
“Nhã Tịnh, Trung Văn có nhờ chị chuyển lời đến em.”
“Nói gì ạ?”
“Thằng bé nói, nó chúc em và Thiên Hàn đầu bạc răng long.” Lưu Diễm Mai đánh mắt nhìn chiếc hộp được Nhan Nhã Tịnh đặt trên bàn: “Khi em và Thiên Hàn kết hôn, có lẽ nó sẽ không trở lại, đây là quà cưới thằng bé tặng cho tụi em.”
Nhan Nhã Tịnh kinh hãi nhìn Lưu Diễm Mai, cô thật sự không ngờ Hách Trung Văn lại có thể nghĩ thông rồi!
Trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy mình nợ Hách Trung Văn, cô coi anh ta như bạn tốt, không đành lòng làm tổn thương anh ta. Cô vẫn luôn lo lắng rằng khi mình và Lưu Thiên Hàn ở bên nhau thì Hách Trung Văn sẽ rất đau lòng, nhưng may là anh ta đã có thể nghĩ thông suốt rồi.
“Chị Lưu, cám ơn chị!” Nhan Nhã Tịnh nhẹ giọng nói với Lưu Diễm Mai, cũng chỉ có người lớn trong nhà sáng suốt như Lưu Diễm Mai thì mới có thể dạy dỗ ra được một người con tốt như Hách Trung Văn, không có oán hận, không có tự sa ngã, chỉ biết một lòng một dạ đối xử tốt với người khác.
Sau khi Lưu Diễm Mai rời đi, Lưu Thiên Hàn liền đi vào, anh đánh mắt nhìn hộp quà ở trên bàn: “Trung Văn đưa tới à?”
“Đúng vậy!” Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng cười: “Đây là quà kết hôn mà Hách béo tặng chúng ta đó.”
“Không mở ra xem thử sao?” Lưu Thiên Hàn vừa nói vừa tiến lên mở hộp quà kia ra.
Khi thấy rõ món quà bên trong rồi, Nhan Nhã Tịnh giật nảy mình, quá khoa trương luôn rồi đấy, bên trong hộp quà lại là một viên kim cương cực lớn.
Này phải đến mấy chục cara luôn đó!
“Chị đại, tôi không thể tới tham gia lễ cưới của em và cậu nhỏ được, viên kim cương này coi như là quà cưới tôi tặng cho hai người vậy. Chị đại, con gái đều thích trang sức hoặc nhẫn gì gì đó, đúng lúc em có thể dùng viên kim cương này tạo ra một chiếc nhẫn.”
Nhìn bức thư để lại trong hộp quà kia, Lưu Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng.
Mơ đẹp lắm!
Lại còn muốn Nhan Nhã Tịnh dùng kim cương mà anh ta tặng để chế nhẫn?! Kim cương trên nhẫn của vợ anh, chỉ có thể là anh tặng tôi!