NGHE BẢO BOSS HÀN NGHIỆN VỢ LÊN TRỜI

CHƯƠNG 787

Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh được Lâm Tiêu bế đi, Chiến Mục Hàng vô cùng nôn nóng, nhưng anh ta không tiến lên cướp Tô Thu Quỳnh lại nữa.

Anh ta biết, bây giờ không phải là lúc tranh đoạt, không có điều gì quan trọng hơn mạng sống của Tô Thu Quỳnh cả.

Lâm Tiêu bế thẳng Tô Thu Quỳnh xuống tầng hầm đỗ xe, Chiến Mục Hàng muốn theo lên xe của Lâm Tiêu cùng tới bệnh viện, nhưng sau khi Nhan Nhã Tịnh và Lâm Tiêu lên xe, Lâm Tiêu đã đạp mạnh ga chạy đi, không hề có ý đợi anh ta, anh ta chỉ đành nhanh chóng lái xe của mình đuổi sát theo.

Vừa tới bệnh viện, Tô Thu Quỳnh đã được đưa ngay vào phòng cấp cứu.

Sau khi cửa phòng cấp cứu bị đóng chặt lại, Chiến Mục Hàng cảm giác anh ta và Tô Thu Quỳnh như bị ngăn cách giữa hai thế giới.

Anh ta giơ tay lên, đập lên cửa phòng cấp cứu từng chút một, anh ta thực sự muốn đập nát cánh cửa này, vào bên trong để ở bên Tô Thu Quỳnh, cho dù là sống hay chết, đều ở bên Tô Thu Quỳnh.

Thế nhưng, anh ta không vào được.

Chiến Mục Hàng hối hận rồi, anh ta thực sự hối hận rồi, một người đàn ông có ngôn từ đanh thép như vậy mà bây giờ cũng sẽ hối hận.

Anh ta hối hận khi ly hôn với Tô Thu Quỳnh, anh ta hối hận khi đưa Tô Thu Quỳnh vào tù, anh ta càng hối hận vì đã tổn thương Tô Thu Quỳnh hết lần này đến lần khác.

Năm năm Tô Thu Quỳnh ở trong tù, đúng thật là An Tình đã cho người hành hạ cô, nhưng nếu không phải kẻ đầu sỏ gây ra tội lỗi là anh ta đưa cô vào tù, thì những người kia đâu dám tra tấn cô mà chẳng kiêng dè một chút nào như vậy!

Trước đây Chiến Mục Hàng cảm thấy mình làm tổn thương Tô Thu Quỳnh là điều đương nhiên, bởi vì Tô Thu Quỳnh giết chết con của anh ta và An Tình. Bây giờ anh ta chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ anh ta làm đều như một trò đùa vậy, là một trò đùa nực cười nhất.

Nhưng trò đùa này không khiến ai cảm thấy buồn cười cả, mà lại đẩy Tô Thu Quỳnh vào vực thẳm không thể quay lại được.

“Tô Thu Quỳnh, em không được xảy ra chuyện gì đâu…”

Chiến Mục Hàng khẽ lẩm bẩm: “Em không được xảy ra chuyện gì… chỉ cần em khỏe lại, nếu như em có thể khỏe lại, em muốn anh làm gì anh cũng sẵn sàng.”

“Em nói em muốn đầu bạc răng long anh, chỉ cần em khỏe lại, đời đời kiếp kiếp, anh đều ở bên em đến già…”

Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, Chiến Mục Hàng và Lâm Tiêu cùng lao tới: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”

“Bệnh nhân mất máu quá nhiều…”

Lúc bác sĩ nói ra câu này, Chiến Mục Hàng và Lâm Tiêu cảm thấy nhịp tim của mình như dừng lại tới nơi.

Mất máu quá nhiều…

Có phải là, không cứu được không?

May là câu nói sau đó của bác sĩ không phải là bọn họ đã cố gắng hết sức, kêu bọn họ nén bi thương gì đó. Bác sĩ nói: “Bệnh nhân cần truyền máu gấp, nhưng bệnh nhân có nhóm máu -Rh, kho máu của bệnh viện không đủ, chỉ sợ…”

“Rút máu của tôi!”

“Chỉ cần cô ấy sống thì rút sạch máu của tôi cũng được!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi